SÁT PHÁ LANG - Trang 120

Cố Quân ngắt từng chữ mà uy nghiêm nói: “Sau khi đến kinh, ba bộ ở
ngoài cửu môn đợi lệnh, có kẻ nào muốn nhân lúc long thể Hoàng thượng
không khỏe để đục nước béo cò, vô luận là ai, nhất loạt xử quyết ngay tại
chỗ, nghe rõ chưa?”

Thẩm Dịch sắc mặt hơi tái đi, rất lâu mới thấp giọng đáp: “… Vâng.”

Hai người trầm mặc chốc lát, thần sắc Cố Quân dần dần dịu đi, y đột nhiên
nói: “Ta không nhằm vào ngươi đâu.”

Thẩm Dịch miễn cưỡng nở nụ cười.

“Năm Nguyên Hòa thứ mười ba, ta sống một năm thống khổ nhất, công
chúa và lão Hầu gia đều vắng mặt, ngươi cũng bị đón về Thẩm gia, ta khi
đó gần như mù, tai nghe không rõ,” Cố Quân thì thào, “Hôm ấy bên ngoài
trời đổ tuyết to, lạnh chết đi được, ta ôm kiếm của lão Hầu gia trốn sau cửa
phòng không chịu để ai tới gần. Là Hoàng thượng dẫn tam hoàng tử lặng lẽ
vào viện nhà ta, đường đường cửu ngũ chi tôn, đứng dưới tuyết non nửa
canh giờ, mới dỗ được ta ra. Người viết chữ trong lòng bàn tay ta, còn chỉ
huy nội thị đắp hai người tuyết cho bọn ta. Tam hoàng tử… A Yến, y nhỏ
hơn ta một tuổi, e lệ như một tiểu cô nương, rất hay cười, ta khốn nạn cỡ
nào cũng chẳng giận…”

Cố Quân nói đến đây thì dừng lại.

Tam hoàng tử chín tuổi chết non.

Thẩm Dịch: “Hoàng thượng là một người đa tình hiếm thấy.”

Tiếc thay, đa tình không làm nổi Hoàng đế tốt.

Cố Quân không tiếp tục chuyện này, ngẩng đầu nhìn nơi không xa, Trường
Canh ngồi trên lưng ngựa, nghiêng đầu nói câu gì với Cát Bàn Tiểu ở trên
xe, Cát Bàn Tiểu lộ ra cái đầu tròn quay ngây thơ, hi hi ha ha đáp lời.
Trường Canh như cảm thấy gì, thình lình quay đầu nhìn lại, gặp ánh mắt Cố
Quân, thần sắc thiếu niên chợt không được tự nhiên, đoạn y tức giận quay
đi luôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.