SÁT PHÁ LANG - Trang 121

Cố Quân nói: “Tiểu tử này ngoại hình giống bà mẹ người man như đúc,
nhưng tính tình lại giống Hoàng thượng hơn, nhiều lúc ta phảng phất cảm
thấy, nếu A Yến có thể bình an lớn lên, hẳn cũng là thế này đây.”

Thẩm Dịch ngậm miệng, ý thức được rằng vô luận mình nói gì đều vô ích.

Trường Canh không nghe thấy Cố Quân và Thẩm Dịch nói gì, nhưng luôn
cảm thấy thần sắc tựa tiếu phi tiếu kia là đang coi thường mình, quả thực
như gai đâm lưng, lát sau lại không nhịn được trộm nhìn Cố Quân, phát
hiện y vậy mà đã phóng ngựa tới.

Còn chưa xong sao?

Trường Canh chẳng muốn nói chuyện với y chút nào, lập tức thúc ngựa
chạy đi, nào ngờ chạy hơi quá, đến ngay gần cỗ xe tù áp giải thế tử người
man.

Ánh mắt thế tử Thiên Lang như ung nhọt ăn vào tủy, oán hận tận xương,
Trường Canh vừa nhìn hắn liền cảm thấy trong lòng khó chịu, bèn ghìm
cương, định tránh xa hắn ra.

Ai ngờ đúng lúc này, ánh mắt ăn thịt người của hắn lướt qua Trường Canh,
dừng ở phía sau, đột ngột toét miệng: “Cố Quân, hàng tỉ vong hồn đang
nhìn ngươi đấy.”

Giọng hắn như mảnh sắt loang lổ rỉ sét cạo qua đĩa gốm, quỷ khí dày đặc,
khiến người ta dựng tóc gáy, ngựa của Trường Canh bất an hí lên một tiếng,
hoảng loạn bước đi.

“U linh lảng vảng không đi của tộc ta đang nhìn ngươi, tàn hài thiết giáp
chôn dưới đất đang nhìn ngươi, ha ha ha ha… Thần lực vô hạn của trường
sinh thiên ban cho ngươi sự xui xẻo, ngươi tất nát xác dưới đao của tộc ta,
sau khi chết bị bách quỷ cắn xé vạn vạn năm không được giải thoát…”

Khuôn mặt vặn vẹo của thế tử người man và khóe miệng dính máu của Tú
Nương chồng lên nhau một cách vi diệu, từ ngọn tóc đến gót chân Trường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.