SÁT PHÁ LANG - Trang 16

Thẩm Thập Lục cười cười, vén vạt trường bào đẩy cửa vào nhà.

Y vẻ mặt vô liêm sỉ, nói: “Những kẻ hận ta nhiều lắm rồi.”

Đêm nay, đèn trôi trên sông, hồn về quê cũ.

Chưa đến canh năm, Trường Canh đã thức dậy trong cảnh toàn thân khô
nóng, sống lưng rịn một tầng mồ hôi mỏng, khố cũng ướt sũng.

Mỗi một thiếu niên khi sắp sửa trưởng thành, đều phải trải qua một lần kinh
hoảng thất thố như vậy – cho dù trước đó có người dẫn dắt.

Nhưng Trường Canh không kinh hoảng cũng chẳng thất thố chút nào, y
phản ứng dửng dưng, chỉ ngồi yên giây lát trên giường, rồi đứng dậy dọn
dẹp qua loa, trên mặt có vẻ chán ghét không dễ phát hiện. Y ra ngoài gánh
một thùng nước lạnh, lau chùi một lần từ đầu đến chân thân thể mới trưởng
thành, lấy quần áo gấp gọn đặt bên gối đem thay, uống một hơi cạn sạch trà
từ đêm trước, như thường lệ bắt đầu buổi học ngày hôm nay.

Trường Canh không biết người khác là thế nào.

Về phần y, kỳ thực không hề gặp mộng xuân gì, y chỉ mơ thấy một trận
tuyết to có thể làm người ta chết cóng ở quan ngoại.

Gió hôm ấy như thổi đám lông trắng tung lên, vô tình thốc qua người, máu
trong vết thương chưa kịp chảy ra đã đóng băng, tiếng gầm gừ của đàn sói
dần lại gần, nhưng khứu giác không nhạy chẳng ngửi thấy mùi tanh, vừa hít
thở liền sặc hơi lạnh thấu xương mang theo vị ngòn ngọt mằn mặn, Trường
Canh tứ chi cứng ngắc, phế phủ như thiêu, còn cho là mình sẽ bị nuốt cả thi
cốt trong đại tuyết.

Nhưng không hề.

Lúc tỉnh lại, Trường Canh phát hiện mình được một người dùng áo ngoài
bọc trong lòng mà bế đi.

Y nhớ người ấy vạt áo trắng như tuyết, ngực thoang thoảng mùi thuốc đăng
đắng xa xăm, thấy y tỉnh lại cũng chẳng hỏi gì cả, chỉ lấy một bầu rượu ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.