SÁT PHÁ LANG - Trang 17

cho y uống một ngụm.

Trường Canh không biết đó là rượu gì, sau này y cũng chẳng còn được nếm
lại, chỉ nhớ Thiêu Đao Tử ở quan ngoại cũng không mạnh như vậy, nó như
một ngọn lửa, xuôi yết hầu chảy xuống, chỉ một ngụm đã đốt cháy huyết
dịch toàn thân y.

Người ấy chính là Thập Lục.

Giấc mộng quá rõ nét, đôi tay Thập Lục bế y trong mộng phảng phất còn
dán trên người. Đến bây giờ Trường Canh vẫn không sao hiểu nổi, người
ấy chẳng phải là ma ốm ư? Giữa băng thiên tuyết địa đáng sợ như vậy, sao
lại có đôi tay vững vàng hữu lực đến thế?

Trường Canh cúi đầu nhìn thoáng qua thiết oản khấu trên cổ tay, không biết
thứ này làm bằng vật liệu gì, dán trên người một đêm vậy mà chẳng ấm lên
chút nào. Nhờ cảm giác lành lạnh của kim loại, Trường Canh lẳng lặng chờ
trái tim và dòng máu xao động của mình bình tĩnh lại, y mỉm cười, ném
phăng ý nghĩ vớ vẩn “mộng xuân gặp nghĩa phụ” này, sau đó đốt đèn đọc
sách như thường lệ.

Bỗng nhiên, phương xa truyền đến tiếng “ù ù” , mặt đất và nhà cửa đều
chấn động theo, Trường Canh thoáng sửng sốt, lúc này mới nhớ ra, tính
thời gian, thì hẳn là “cự diên” Bắc tuần sắp về rồi.

“Cự diên” là một con thuyền lớn dài hơn năm nghìn thước, lưng thuyền có
hai cánh, do ngàn vạn “hỏa sí” tạo thành, lúc cự diên cất cánh, tất cả “hỏa
sí” cùng phun ra hơi nước, tựa non tựa triều, tựa sông tựa mộng, bên trong
mỗi một “hỏa sí” đều đốt tử lưu kim to bằng cái bát, giữa khói sóng mênh
mang lóe ra ánh sáng nhạt màu đỏ tía, thoạt nhìn như vạn gia đăng hỏa vậy.

Kể từ mười bốn năm trước Bắc man cúi đầu tiến cống, vào ngày mười lăm
tháng Giêng hàng năm, đều có hơn mười chiếc cự diên từ các đại trọng trấn
biên thùy xuất phát Bắc tuần, đều tự đi một tuyến đường đã định, uy nhiếp
ngàn dặm, có thể thấy rõ mỗi một chút dị động của người man.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.