SÁT PHÁ LANG - Trang 19

Canh ngay cả cửa chính cũng không đi, mỗi ngày đều qua cửa hông chạy
sang cách vách, hai mẹ con mươi bữa nửa tháng cũng chưa chắc đã gặp mặt
một lần.

Ngay cả đợt bệnh nặng mất nửa cái mạng của Trường Canh năm trước, Tú
Nương cũng chỉ thờ ơ đến ngó qua, chẳng hề để ý tới việc đứa con duy nhất
này sống hay chết.

Cuối cùng vẫn là Thập Lục gia bế đi chăm sóc.

Lão trù nương luôn hoài nghi Trường Canh không phải con ruột của Tú
Nương, nhưng nhìn ngoại hình thì hai mẹ con lại rất giống nhau, hẳn nhiên
có quan hệ huyết thống.

Huống chi, nếu không phải con ruột, một nữ nhân nhu nhược như Tú
Nương, lưu lạc tha hương, thân mình còn khó bảo vệ, vì sao phải dẫn theo
đứa trẻ đó?

Căn bản không nói thông nổi.

Một lát sau, lão trù nương xách hộp đựng cơm tới, nói với Trường Canh:
“Chắc hôm nay lão gia sẽ về thành, phu nhân dặn thiếu gia nhớ về sớm.”

Trường Canh hiểu ý bà ta là gì, Từ bách hộ trở về, họ lại phải giả vờ mẫu từ
tử hiếu, liền gật đầu đáp một tiếng: “Biết rồi.”

Ánh mắt y dừng trên hộp cơm, bỗng nhiên, Trường Canh nhìn thấy trên
quai dính một sợi tóc dài, tay vốn đưa ra lập tức rụt về.

Tóc lão trù nương đã bạc trắng, sợi tóc đen nhánh mềm mượt này đương
nhiên không phải của bà lão, Từ bách hộ vẫn chưa trở về, trong nhà cả chủ
lẫn bộc, tổng cộng ba người, không phải trù nương thì đương nhiên là của
Tú Nương rồi.

Trường Canh bị bệnh sạch sẽ một cách kỳ quái – con chê mẹ ruột.

Ở cách vách, bảo y ăn cơm thừa trong bát nghĩa phụ đã dùng cũng được,
nhưng vừa về nhà, chỉ cần là thứ Tú Nương từng chạm thì một miếng y

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.