SÁT PHÁ LANG - Trang 170

cho là thiếu niên kia đang lo lắng mình cưới vợ rồi không thương y nữa.

Cố Quân vỗ đầu Trường Canh trấn an: “Ta thích người thông minh ôn nhu
tốt tính, yên tâm, về sau nhất định không rước sư tử Hà Đông về bắt nạt
ngươi đâu.”

Lời này như khoét một lỗ ngay ngực Trường Canh, ý nghĩ xằng bậy phảng
phất đã bị y hàng phục được cơ hội lại chui ra gây sự, làm không đâu
không ảm đạm.

Y đành phải buộc mình gượng gạo mỉm cười.

Dốc hết sức như mỗi đêm buộc mình nhắm mắt ngủ vậy.

Lúc này, trên Đình Diên đài đột nhiên đánh trống reo hò, mấy người Tây
Dương dẫn hết lũ khỉ vẹt nhảy nhót trên đài xuống, khiêng một cái lồng sắt
to che vải nhung lên, một thằng hề Tây Dương sắc mặt trắng bệch uốn éo
dựng lên vòng lửa lớn, làm điệu bộ một lúc lâu, khiến mọi người tò mò đủ
rồi, mới tháo tấm vải nhung xuống.

Trong lồng sắt kia vậy mà lại có một con hổ to.

Cát Bàn Tiểu nhô hết người ra ngoài cửa sổ, hỏi luôn mồm: “Thật hay giả
vậy? Đó là hổ thật hả?”

Thằng hề tiến lên mở lồng, cầm xích dắt hổ ra.

Chẳng biết có phải do người vây xem quá nhiều hay không, con hổ kia có
vẻ hơi lo nôn nóng, không ngừng có động tác giãy giụa.

Cố Quân nhíu mày, lạnh lùng nói: “Bọn Tây này thật là quá hiểu quy củ
mà, tết nhất lại lôi ra súc sinh như vậy – Tiểu Giả.”

Thiếu niên ban nãy nói nhiều nhất thần sắc nghiêm lại: “Vâng.”

Cố Quân nói: “Tìm người canh chừng, phía dưới đông người, đừng để xảy
ra nhiễu loạn gì nữa.”

Tiểu Giả lĩnh mệnh đi, gã trực tiếp nhảy xuống từ lộ đài trên hồng đầu diên,
bóng đen lướt qua không trung cao mấy chục trượng, để lại một luồng hơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.