SÁT PHÁ LANG - Trang 189

Thẩm Dịch nghĩ một chút, không biết nói gì, đành phải tức đến phì cười.

Hai người lướt qua thiết khôi lỗi trông cửa hầu phủ, Thẩm Dịch hỏi: “Đúng
rồi, chuyện ngươi ngày mai phải rời kinh, đã nói với tứ điện hạ chưa?”

Cố Quân sờ sờ mũi.

Thẩm Dịch: “Sao?”

Cố Quân hạ giọng, rỉ tai y: “Ta nói với y là ta đi Hương Sơn với Hoàng
thượng, tối mai không về, lát nữa lỡ như gặp y, nhớ đừng làm lộ.”

Thẩm Dịch trầm mặc giây lát, cảm khái: “… Đại soái, ngươi thực sự gan
lắm!”

Cố Quân cũng khổ não lắm, từ khi y vô tình để lộ chuyện mình có thể phải
về biên cương, Trường Canh khác thường hẳn, trước kia luyện võ chăm
chỉ, hiện tại thành liều mạng, hôm trước còn làm cổ tay chấn thương, sưng
như cái màn thầu, buổi chiều lại bất chấp tất cả mà đi bắn tên, dọa sư phụ
dạy võ nghệ phải ngày ngày tìm Cố Quân tạ tội.

Cố Quân cảm thấy Trường Canh hơi dính mình quá, phụ tử nhà người ta
cũng buồn nôn như vậy sao?

Áo bông quá ấm, làm y vã mồ hôi, thật sự là một gánh nặng thoải mái.

Hai người sóng vai đi vào hầu phủ, vừa vào cửa, lại phát hiện giờ này mà
hầu phủ còn đèn đuốc sáng trưng, chưa ai đi ngủ cả.

Một tiểu nha đầu xinh như hoa từ bên trong lao ra như pháo, quay đầu lại
gọi: “Đại ca đại ca, Hầu gia về rồi!”

Cố Quân sửng sốt nghĩ bụng: “Hầu phủ từ khi nào có cô nương rồi, chẳng
lẽ gốc liễu đại thụ ngoài cổng đã thành tinh?”

Nhìn kỹ mới phát hiện “tiểu nha đầu” lại là Tào Nương Tử, gã ăn vận lộng
lẫy như một tiểu nương tử, còn là một tiểu nương tử chuẩn bị hoan hỉ đón
Tết.

Cố Quân buồn bực nói: “Các ngươi làm gì thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.