SÁT PHÁ LANG - Trang 187

Trường Canh khách khí nói: “Đương nhiên rồi.”

Liễu Nhiên hòa thượng chìa tay ra cho Trường Canh, Trường Canh không
rõ nguyên nhân, do dự một chút rồi đưa tay ra.

Liễu Nhiên liền viết vào lòng bàn tay y: “Điện hạ tin ngã Phật hay không?”

Trường Canh không ghét hòa thượng như Cố Quân, khí chất xuất thế thanh
tĩnh trên người những tăng nhân này làm cho y vừa gặp liền sinh hảo cảm.

Nhưng y cũng không hề tín ngưỡng, bởi vì không có khái niệm, không biết,
nên không nói đến tin hay không.

Trường Canh không muốn làm mất mặt Liễu Nhiên ngay ở đây, thế nên chỉ
cười.

Liễu Nhiên lập tức sáng tỏ, không lấy làm giận, ngược lại lộ ra một chút
tươi cười, viết từng chữ trong lòng bàn tay Trường Canh: “Không biết khổ
đau, không tin thần phật, hạnh thay, đại thiện.” (Ở đây tác giả chơi chữ,
liễu nhiên có nghĩa là sáng tỏ)

Trường Canh sửng sốt. Thiếu niên nhìn vào đôi mắt như bao trùm vạn vật
của hòa thượng câm, đột nhiên cảm thấy căn bệnh trầm kha trong lòng
mình bị đối phương nhìn thấu; nhất thời, Ô nhĩ cốt, Tú Nương, xuất thân
thật giả khó phân, ý nghĩ xằng bậy khó lòng mở miệng, tất cả đều như nước
chảy lướt qua trong lòng y, bị tám chữ “không biết khổ đau, không tin thần
phật” kia một mũi tên đâm xuyên.

Liễu Nhiên chắp tay thi lễ, toan rời đi.

Trường Canh đột nhiên gọi giật lại: “Đại sư, sau này ta sẽ đến Hộ Quốc tự
bái hội.”

Liễu Nhiên cười cười, dẫn tiểu sa di ung dung bước đi.

Chính lúc này, đồng hồ trong noãn các đổ chuông, tiếng nhạc nhẹ nhàng
vang lên, Trường Canh quay đầu lại, thấy đồng hồ mở ra mười hai cánh cửa
nhỏ, chui ra mười hai con rối gỗ be bé, con kéo đàn, con khiêu vũ, còn có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.