SÁT PHÁ LANG - Trang 185

Cố Quân và Hoàng thượng tùy ý tán gẫu vài câu, thỉnh thoảng hồi ức thời
thơ ấu một chút, Hoàng đế Long An liền chuyển sang “tiền lì xì” chuẩn bị
cho Trường Canh.

Trường Canh là một dã hài tử lớn lên ở Nhạn Hồi trấn, chưa từng tiếp xúc
với nhân tình thế cố, cũng chưa từng thấy cảnh đời, chỉ biết “vô công
không nhận lộc” , nghe Chúc Chân Nhỏ báo từng việc, cơ hồ hơi bất an,
hoài nghi Cố Quân sáng sớm lôi y dậy dẫn vào cung, chính là để tìm Hoàng
thượng thu tô!

Hoàng đế Long An vui vẻ hòa nhã hỏi tiến độ đọc sách tập võ của Trường
Canh, lại nói: “Ngươi là hậu nhân Lý gia ta, sau này cần phải chăm chỉ, có
bản lĩnh, để tương lai phân ưu cho hoàng huynh – Trường Canh sau này
muốn làm gì?”

Trường Canh nhìn Cố Quân một cái, nói: “Tương lai nguyện làm thân vệ
của Đại soái, theo hầu bên cạnh, mở mang bờ cõi cho Hoàng thượng.”

Hoàng đế Long An cười to, thoạt nhìn long tâm rất vui, liên tục khen
Trường Canh có chí khí.

Cố Quân ở bên bưng trà lên uống cho trơn họng, không nói xen, chỉ cười,
cười đến tít cả mắt, ấm áp vô cùng.

“Ai hầu hạ ai?” Trong lòng y bất đắc dĩ nghĩ.

Vừa bất đắc dĩ, y lại vừa cảm thấy xuôi tai, sảng khoái từ tai vào lòng, ngay
cả vận xui từ tay hòa thượng ban nãy cũng bị quét sạch.

Hoàng đế Long An lại nói như đùa: “Nói thì như vậy, nhưng các tướng sĩ
biên cương rất khổ, nghĩa phụ ngươi nào nỡ để ngươi đi chịu tội?”

Cố Quân biết Hoàng thượng đang vòng vo cảnh cáo mình, hết sức tinh mắt
tiếp lời: “Nếu thần dám đưa tiểu hoàng tử lên sa trường, Hoàng thượng làm
huynh trưởng là người đầu tiên không tha cho thần.”

Hoàng đế Long An vừa lòng, vẫy tay gọi Chúc Chân Nhỏ: “Sứ giả của
Giáo hoàng Tây Dương lần trước tặng một cái đồng hồ to, còn to hơn cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.