SÁT PHÁ LANG - Trang 193

Khóe mắt Vương bá hơi giật nhẹ, có chút mất tự nhiên đáp: “Không phải
Hầu gia ra ngoài với Hoàng thượng sao, chắc là mang đi rồi.”

Lòng Trường Canh từ từ chùng xuống.

Đêm Trừ tịch, huyền ưng đi theo Cố Quân từng cho y biết – Đại soái ở kinh
thành chưa từng mặc quần áo mùa đông, chỉ có xuất quan gặp bão tuyết
mới thỉnh thoảng lấy ra.

Hôm Trừ tịch y đã cảm thấy hơi kỳ lạ, Cố Quân đã không mặc quần áo mùa
đông, thì vì sao phải treo một tấm hồ cừu ở bên ngoài? Chuẩn bị dùng làm
gì? Nhưng khi đó nhốn nháo lộn xộn, y lại bị ác mộng quấy rầy, đầu óc
không tỉnh táo lắm, không hề suy nghĩ cẩn thận.

Trường Canh chợt quay đầu lại, giọng khô khốc như dây cung kéo căng:
“Vương bá, nghĩa phụ rốt cuộc đi đâu rồi? Ông đừng thấy ta không thích ra
ngoài mà gạt, ta cũng biết Hương Sơn còn chưa xa bằng Bắc đại doanh
đâu.”

Vương bá giơ bình hoa, chân tay luống cuống đứng đó.

Cố Quân làm chưởng quầy phủi tay đi sạch sẽ, mặc kệ tất cả, lão quản gia
ngay từ đầu đã đoán được sớm muộn cũng có vụ này, nhưng không ngờ lại
nhanh như vậy.

Trường Canh hít sâu một hơi, thấp giọng hỏi: “Y đã khởi hành rời kinh đến
biên cương rồi sao? Đi đâu? Phía Bắc hay phía Tây?”

Lão quản gia xấu hổ cười xòa: “Việc quân vụ, lão nô cũng không hiểu…
Điện hạ, tôi thấy Hầu gia cũng là không muốn để ngài bận tâm…”

Trường Canh “Rắc” một tiếng bẻ gãy cành hoa trong tay, ngắt từng chữ
nói: “Không phải y sợ ta bận tâm, mà là sợ ta dù chết dù sống nhất định đòi
đi theo thôi.”

Lão quản gia ngậm miệng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.