SÁT PHÁ LANG - Trang 230

Trường Canh bình thường nói chuyện với Cố Quân thế nào hắn không biết,
song với người ngoài, là “lời ba phần, hàm súc mười phần”. Liễu Nhiên
vốn cho là mình đã lĩnh giáo rồi, nhưng hắn vẫn tuyệt đối không ngờ được,
trên đời có thể có người đem lời đằng đằng sát khí “giao tình thì giao tình,
dám động tới Cố Quân, ta sẽ đâm chết ngươi” nói ra ôn hòa đến thế.

Liễu Nhiên cúi đầu nhìn đôi giày nhà sư chạy suốt một ngày đã không nhận
ra màu, thăm dò: “Điện hạ dòng dõi thiên hoàng, lòng dạ nhân hậu, nên có
một phen thiên địa, không cần tự coi nhẹ mình.”

Trường Canh thần sắc thản nhiên, không bị lay chuyển: “Nam nhi sinh ra
trên thế gian, nếu ngay cả một mẫu ba quanh mình cũng không coi chừng
được, thì cần gì phóng tầm mắt xa như vậy?”

Liễu Nhiên hơi cười khổ, biết y không dễ lừa, đành phải vung tay thề thốt:
“Cố soái là rường cột của xã tắc, kéo một sợi tóc tất động toàn thân, hòa
thượng sao dám mảy may có tâm làm loạn?”

Trường Canh vẫn đặt tay trên chuôi kiếm: “Nhưng đại sư quả thật có ý định
dụ nghĩa phụ ta đến nơi đây.”

Liễu Nhiên nghiêm túc: “Mời điện hạ đi theo ta.”

Trường Canh nhìn hắn chằm chằm chốc lát, một lần nữa cầm bội kiếm lên,
mỉm cười nói: “Vậy thì làm phiền đại sư dẫn đường giải mối nghi hoặc.”

Giải không được vẫn phải đâm chết ngươi.

Liễu Nhiên hòa thượng cởi tăng bào, lật ngược mặt trong ra, chỉ thấy bạch
tăng bào như để tang kia lại có tới hai mặt, bên trong là màu đen, khoác lên
người và trùm lên đầu, hòa thượng liền tan vào bóng tối.

Trường Canh: “…”

Trong lòng y không tự chủ được nảy ra một nghi vấn – dọc đường họ từ
kinh thành dạo chơi đến Giang Nam, hình như quả thật chưa từng thấy Liễu
Nhiên thay quần áo bao giờ, vậy bên trong tăng bào này rốt cuộc vốn là vải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.