SÁT PHÁ LANG - Trang 243

Trường Canh đôi mắt hơi phiếm đỏ nhìn chằm chằm xà nam sợ hãi lui ra
sau người ta, gằn hai chữ: “Đùa giỡn?”

Địch Tụng cười làm lành, quay sang Cố Quân đứng ngoài như không có
việc gì: “Trương tiên sinh…”

Nhìn khuôn mặt vô cảm của vị ấy, hắn lại nhớ ra hương sư cấp cao nhất đều
không nhìn thấy cũng chẳng nghe thấy, đành phải tiến lên một bước, muốn
vỗ cánh tay Cố Quân.

Còn chưa đụng trúng thì phía sau đột nhiên có một đạo lệ phong kéo tới,
may mà Địch Tụng phản ứng nhanh, nếu không từ cổ tay trở xuống sẽ khó
giữ.

Trường Canh: “Đừng đụng vào y!”

Địch Tụng: “…”

Trong nhóm người này, một kẻ không nghe thấy, một kẻ không thể nói, một
đôi trẻ choai choai đứng cạnh nhau như trống cơm và chày gỗ, chỉ một
người có thể thay mặt họ nói chuyện, thì vỏ của thanh hung khí trong tay
còn chưa nhặt lên.

Bầu không khí nhất thời căng thẳng hẳn.

Lúc này, Cố Quân rốt cuộc mở miệng: “Còn đứng đây làm gì? Đừng để lỡ
thời gian xuất phát thuyền.”

Cuộc xung đột kinh tâm động phách vừa rồi, dường như y hoàn toàn không
cảm nhận được.

Địch Tụng vội hòa giải: “Đúng thế đúng thế, đều là người một nhà…”

Hắn còn chưa dứt lời, Cố Quân đã không coi ai ra gì mà giơ một tay lên,
Trường Canh dừng một chút, đoạn dùng mũi kiếm khều vỏ kiếm dưới đất,
tra kiếm vào, tiến lên đỡ tay Cố Quân mà dẫn đi.

Liễu Nhiên hòa thượng đành phải đoạn hậu, hắn hòa khí chắp tay một lần
với đám người Đông Doanh hoảng sợ xung quanh, lại không biết lấy từ đâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.