SÁT PHÁ LANG - Trang 272

chưa nhận ra, nhưng chỉ cần không phá tướng, ngũ quan lại không thay đổi
lắm.

Hoàng Kiều nghe Cố Quân mở miệng liền kinh nghi chưa chắc, nhìn kỹ y
một lúc lâu, bỗng nhiên rùng mình, lùi phắt lại một bước: “Ngươi, ngươi
là…”

Cố Quân cầm thanh đao võ sĩ Đông Doanh vừa nãy tùy tiện đoạt lấy, hờ
hững thảy thảy, dùng mảnh vải bịt mắt buộc mái tóc xõa tung, cười nói:
“Khó được, xem ra Hoàng đề đốc nhận ra tại hạ rồi.”

Hoàng Kiều mới rồi còn khí vũ hiên ngang chiêu hiền đãi sĩ, chỉ chớp mắt
đã như trúng tà, run rẩy không khống chế nổi: “Cố, Cố…”

Cố Quân đáp một tiếng: “Ừm, Cố Quân, lâu lắm không gặp.”

Y chưa dứt lời đã nghe cái “keng” , lại là trong số tư binh có kẻ không cầm
được binh khí, sợ đến tuột tay. Trong khoang thuyền lặng ngắt như tờ, chỉ
có bạch y nữ đánh đàn trong một góc giống như hoàn toàn không nghe
thấy, đàn trên tay không loạn một âm, khúc ngư chu Giang Nam hát trong
trường hợp này có vẻ đặc biệt chối tai.

“Không thể nào!” Người trung niên ban nãy nói năng bừa bãi bật thốt lên,
“An Định hầu tiễu phỉ ở Tây Bắc, làm sao…”

“Tạo phản phải đọc sách nhiều vào,” Cố Quân ngữ trọng tâm trường nhìn
hắn nói, “Đông Hải chưa từng nuôi ‘ưng’, nhưng ngươi dù sao cũng nên
nghe qua chứ?”

Y chưa dứt lời, ngoài khoang thuyền đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm
thiết, có người vội vã cầm đèn đi soi, chỉ thấy hai ba bóng đen tựa quỷ mị
qua lại như thoi bên ngoài, lướt qua chủ hạm, nhạn qua nhổ lông, hạ đất tất
giết một người.

“Huyền ưng! Là huyền ưng!”

“Không… Không thể nào! Câm miệng!” Hoàng Kiều quát, “Đông Hải sao
lại có Huyền Thiết doanh, có An Định hầu được! Không thể nào! Bắn tên!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.