SÁT PHÁ LANG - Trang 280

chế không được, cứ nhảy lên như một con thỏ to anh dũng vụng về, miễn
cưỡng ôm cột buồm đứng lại, suýt nữa trực tiếp quỳ xuống.

Nhìn kỹ thì thấy “huyền giáp” trên người hắn lại hơi phai màu, lộ ra màu
kim loại trắng bệch bên trong, người còn thoảng mùi tanh.

Tức là “Huyền Thiết doanh” ban nãy dọa vỡ mật phản quân chính là loại
hàng này!

Thế tiếng kêu là từ đâu ra? Kỹ thuật miệng à?

Trường Canh không biến sắc mà nghiến răng, cảm giác lại bị Cố Quân lừa
rồi.

Liễu Nhiên hòa thượng cố gắng giơ hai cánh tay máy, muốn dùng thủ ngữ
nói vài câu, ngặt nỗi tay máy khống chế không tốt, mười ngón tay bẻ không
ra, như rong biển thong thả rung, chẳng ai hiểu gì.

Hắn ra dấu đến vã mồ hôi, ở trong trọng giáp ra sức giãy giụa.

Cát Bàn Tiểu ngơ ngác nói: “Hầu gia, hình như đại sư có quân tình khẩn
cấp.”

Cố Quân hơi quay đầu nhìn thoáng qua, nói: “Không sao, tên đần đó không
ra được, ngươi từ bên ngoài tháo giáp giúp hắn đi.”

Cát Bàn Tiểu: “…”

Hòa thượng bị nhốt trong trọng giáp, vô tội nhìn gã, Cát Bàn Tiểu hít sâu
một hơi: “Không phải đại sư tinh thông các loại cương giáp hỏa cơ à!”

Hòa thượng không thể nói, cũng chẳng dùng nổi thủ ngữ, đành phải dùng
đôi mắt linh động dị thường cố gắng truyền đạt một ý: tinh thông không
phải là biết mặc, người xuất gia đâu phải dùng để lên chiến trường.

Cát Bàn Tiểu đành phải cùng Trường Canh tháo trọng giáp từ bên ngoài,
Liễu Nhiên đại sư từ trong trọng giáp lăn ra, chưa kịp chỉnh trang lại, đã
liền đi tới trước mặt Cố Quân, nghiêm túc ra dấu: “Đại soái, thủy quân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.