SÁT PHÁ LANG - Trang 282

Cố Quân cố gắng để nhịp thở thật ổn định, nhưng đến cuối cùng thân thể
luôn không tự chủ được run rẩy, ban nãy y đứng như cột buồm nên không
ai nhận ra, lúc này Trường Canh ôm y, cảm giác được loại đau đớn dữ dội
nào đó sắp bùng khỏi cơ thể.

Cố Quân khẽ thở hổn hển một lát, ấn đường nhíu lại không dễ phát hiện, nở
nụ cười tùy tiện với Trường Canh, nói dối không chớp mắt mà phỉ báng:
“Được rồi, một người Đông Doanh mà thôi, để ta vuốt lông cho ngươi,
không phải sợ – đừng ôm ta chặt thế.”

Trường Canh: “…”

Thật sự vừa đau lòng vừa muốn đánh chết y.

Cố Quân chống mũi trường đao Đông Doanh, một lần nữa đứng dậy, mạch
máu màu xanh lộ rõ từng đường trên mu bàn tay nhợt nhạt, cơ hồ muốn nứt
da. Trong bát rượu Trần Khinh Nhứ bưng cho y có bỏ loại thuốc y thường
uống, Cố Quân vừa ngửi đã nhận ra, y băn khoăn một chút giữa “điếc mù”
và “đầu muốn vỡ ra, nhưng có thể nhìn thấy” , nhanh chóng chọn cái thứ
hai.

Kỳ thực không uống cũng chẳng có vấn đề gì lớn, dù sao thì Cố Quân trước
đó cũng không biết “nhạc sư” của Lâm Uyên các vừa khéo là cháu gái Trần
thần y, nhưng khi bát thuốc kia bưng đến trước mặt, y rốt cuộc không thể
vượt qua ham muốn khống chế trong xương cốt.

Cố Quân thừa nhận Thẩm Dịch đúng, cũng biết một ngày kia y sẽ phải
chung sống hòa bình với thân thể tàn khuyết này, nhưng biết là một chuyện,
nhất thời vẫn chưa làm được.

Cho dù y biết mình không dựa vào thị lực và thính lực cũng có thể sống ổn
chẳng có trở ngại gì. Cho dù trong lòng y hiểu, bất cứ một loại ốm đau nào,
một khi đã quen, sẽ không tính là ốm đau nữa.

Nhưng lão Hầu gia vì việc này mà tước đoạt thời thơ ấu và thiếu niên vô ưu
vô lự của y, có lẽ tuy thời gian qua đi cảnh vật đổi thay, rốt cuộc vẫn khó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.