SÁT PHÁ LANG - Trang 30

Tính ra chẳng qua hai mươi năm, Đại Lương trước là Bắc phạt, sau lại Tây
chinh, trở thành đại quốc, tứ phương triều bái, uy nghi đến nhường nào?

Thế nhưng lão bách tính ngày càng nghèo, cũng thật là kì lạ thay.

Trường Canh đi lang thang chán gần chết, chỉ muốn ngáp dài, mong tên
nhà quê Thẩm Thập Lục gặp cái gì cũng tò mò này sớm hết hứng, sớm cho
y về, y thà đi làm trợ thủ cho Thẩm tiên sinh còn hơn.

Thẩm Thập Lục mua một bọc đậu nướng muối đen sì, vừa đi vừa dùng tay
bốc ăn, sau đầu như có mắt, thò một tay chuẩn xác nhét một hạt đậu muối
vào miệng Trường Canh.

Trường Canh bị bất ngờ, không cẩn thận liếm phải ngón tay đối phương,
trong cơn hoảng loạn y cắn luôn trúng lưỡi mình, tức khắc bật máu, đau
quá thét lên một tiếng, phẫn nộ trừng Thẩm Thập Lục đại họa này.

“Hoa tàn còn nở lại, niên thiếu chẳng quay về.” Thẩm Thập Lục không
quay đầu lại, nhón một hạt đậu giơ lên nhắm ngay hướng thái dương. Đôi
tay y thật là đẹp, thon dài trắng nõn, như đôi tay công tử thế gia, vốn nên
cầm sách hoặc nhón cờ, chẳng hợp chút nào với hạt đậu nướng đen sì.

Thẩm Thập Lục ra vẻ ông cụ non: “Chờ trưởng thành là con sẽ biết, thời
thiếu niên của một người chỉ được tí tẹo như hạt đậu, chớp mắt là qua, cả
đời cũng không quay lại được, đến lúc đó con sẽ hiểu mình đã phí hoài bao
nhiêu năm tháng.”

Trường Canh: “…”

Thật sự là y vô luận thế nào cũng không nghĩ thông, sao Thẩm Thập Lục có
thể dày mặt nói người khác “phí hoài năm tháng” cho được.

Đúng lúc này, đám đông ở gần cổng thành đột nhiên reo hò.

Cho dù là mù dở, cũng có thể nhìn thấy “cự diên” đáp xuống nơi chân trời
đằng xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.