SÁT PHÁ LANG - Trang 352

Chỉ thấy dưới chân núi đội ngũ trùng trùng điệp điệp uốn lượn mà lên, soái
kỳ phần phật, thoáng như phướn lớn.

Giữa đám đuốc, giáp trụ lãnh liệt, hơi nước vạn dặm, như một con cự long
thở hồng hộc.

Phó Chí Thành thống lĩnh trú quân Nam Cương ngót nghét mười năm, đã
sắp thành thổ hoàng đế Nam Cương rồi, hiện giờ nếu hắn dẫn một hai trăm
người đến “tiễu phỉ nghênh đón khâm sai” , còn có đường xoay xở, nhưng
hắn lại dẫn hết nửa trú quân Nam Cương.

Trường Canh nói: “Nghĩa phụ mới đầu có khả năng là hơi muốn bảo vệ Phó
tướng quân, nhưng hiện tại xem ra, không bảo vệ nổi rồi.”

“Xem chừng người ta chẳng những không cảm kích, còn định chơi trò đập
chén làm hiệu.” Thẩm Dịch nhìn khuôn mặt nghiêng bình tĩnh của Trường
Canh, “Điện hạ tuổi còn trẻ đã có phong độ Đại tướng gặp nguy không
loạn, thật sự khó được.”

“Trước lạ sau quen,” Trường Canh bình tĩnh nói, “Lần trước cùng nghĩa
phụ xâm nhập sào huyệt phản quân Đông Hải mới thật sự bất an, lần ấy bên
cạnh y chỉ có bọn ta mấy gánh nặng chẳng được việc, với vài trợ lực giang
hồ không biết liên lạc được không, thủy quân không biết ngày tháng năm
nào mới chạy đến, cũng không rõ có nhận được tin bọn ta ven đường truyền
đến hay chăng – y vẫn nói cười tự nhiên, toàn thân mà ra, khi đó ta liền
hiểu một việc.”

Thẩm Dịch: “Việc gì?”

Trường Canh: “Sợ hãi là vô lý.”

Thẩm Dịch nghĩ một chút, lắc đầu cười nói: “Dĩ nhiên, ai cũng biết sợ hãi
là vô lý, nhưng cũng giống như người đến giờ sẽ đói, không mặc áo sẽ lạnh
vậy, đều là phản ứng tự nhiên của thân thể, mà con người làm sao có thể
kiềm chế phản ứng của thân thể mình?”

Trường Canh nở nụ cười không rõ lắm: “Có thể.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.