SÁT PHÁ LANG - Trang 382

Ba đại phỉ thủ Nam Cương đã kiểm xong bộ hạ, Tĩnh Hư đạo nhân nhìn
đoàn phỉ lặng ngắt như tờ, chớp mắt lại cũng sinh ra sự hào hùng của thiên
quân vạn mã.

Hắn hướng lên trời, chắp tay cao giọng nói: “Quan binh trú quân các nơi
cương giáp hoành hành, thanh thế lẫy lừng, Huyền Thiết doanh như quạ
quỷ trời giáng, uy chấn hải ngoại, Đại Lương binh cường như thế, song
chẳng qua hơn chục năm, mà thủy quân Phúc Kiến, Giang Nam trước sau
nổi loạn, là vì sao?”

“Nếu không phải hôn quân nắm quyền, nịnh thần hoành hành, bá tính
chúng ta cần chi thiêu thân lao đầu vào lửa, liều mạng đọ sức? Hôm nay
huynh đệ chúng ta bị ép tới tuyệt cảnh, tính mạng bản thân và gia đình như
ngàn cân treo sợi tóc, thoái nhượng chỉ có một đường chết, không trí đến
chỗ chết thì tuyệt không có sinh cơ để tìm, có nguyện uống máu ăn thề,
cùng mưu đại nghiệp, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu với ta!”

Chúng sơn phỉ cả đời cướp bóc, số chữ biết được còn không nhiều bằng
ngón tay mình, tức khắc bị giọng nói trầm bổng của Tĩnh Hư đạo nhân kích
động đến nóng đầu, tưởng như đã nhìn thấy mình liệt vào hàng vương hầu
khanh tướng vậy.

Tĩnh Hư nhận chén rượu một thủ hạ bên cạnh đưa cho, một ngụm uống cạn,
ném chén xuống đất: “Thành bại trong một lần hành động này!”

Chúng sơn phỉ uống rượu thêm can đảm, choang choang ném chén, từ
trong mật thất rộng rãi nối đuôi nhau mà đi.

Tĩnh Hư quay đầu lại nhìn Nhã tiên sinh một cái, người phiên bang thần bí
này từng là kẻ chắp nối đến từ Nam Dương khi hắn mua lậu tử lưu kim
thay Phó Chí Thành, ở Trung Nguyên không biết bao nhiêu năm rồi, hết
sức khôn ngoan.

Nhã tiên sinh nghe một phen “Khao quân từ” moi hết ruột gan ấy, trên mặt
ngay cả một tẹo dao động cũng không có, ánh đèn măng-sông kéo đường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.