SÁT PHÁ LANG - Trang 396

Cố Quân: “Ngươi thông kim bác cổ, văn có thể vào Hàn lâm, võ có thể an
một phương, ở Linh Xu viện và Huyền Thiết doanh chìm nhiều năm như
vậy, cũng đến lúc xuất đầu…”

Dù rằng Trường Canh đã phân tích, nhưng chợt nghe y nói thế, trong lòng
Thẩm Dịch vẫn xúc động.

Hai người vừa là đồng bào vừa là bằng hữu, tuy rằng là quá mệnh chi giao
có thể gửi gắm vợ con, nhưng cái miệng chó của Cố Quân chẳng bao giờ
khạc ra nổi ngà voi, chưa từng thẳng thắn bày tỏ tán thưởng ngay trước mặt
y.

Vành mắt Thẩm Dịch nhất thời hơi nóng lên: “Tử Hi, kỳ thực ngươi không
cần…”

“Vả lại ta cũng rất áy náy,” Cố Quân lại thành khẩn bổ sung, “Ngươi nói
một mỹ nam tử trời sinh cha mẹ nuôi như ta, luôn ở bên cạnh chặn hoa đào
của ngươi, hại ngươi những năm qua ế chỏng ra, thật là… chậc, quá có lỗi
luôn.”

Thẩm Dịch: “…”

“Mỹ nam tử trời sinh cha mẹ nuôi” này nói xong định mức một ngày hai
câu đứng đắn, chuẩn bị tiến vào nội dung nhảm nhí, Thẩm Dịch đành phải
qua loa thu lại một bầu tâm sự mắc trong họng, “Hừ” một tiếng, thúc ngựa
chạy luôn.

Trường Canh không xa đó nhìn thấy thế vội vàng thừa cơ chạy tới, chiếm
vị trí Thẩm Dịch, song hành với Cố Quân: “Sao Thẩm tướng quân lại nổi
giận chạy mất rồi?”

Cố Quân tựa tiếu phi tiếu sờ sờ mũi.

Trường Canh nhìn thấy khinh cừu giáp của y dính một chiếc lá, liền giơ tay
gỡ giúp, cẩn thận nói: “Nghĩa phụ, giáp nhẹ hơn cũng ngoài bốn mươi cân
đấy, tháo ra cho thoải mái?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.