SÁT PHÁ LANG - Trang 398

Nói xong Cố Quân rút mạnh cây sáo trúc nhỏ khỏi tay Trường Canh, giấu
đầu hở đuôi vội vã nhét vào tay áo.

Trường Canh hiếm khi thấy y chột dạ, không tự chủ được nhớ tới cô bé con
khóc muốn đứt ruột nhà Diêu đại nhân Giang Nam bốn năm trước, lờ mờ
hiểu được điều gì, lại không dám tin lắm, thế là bóng gió hỏi: “Là người
khác tặng ạ?”

Cố Quân không đỏ mặt không thở mạnh nói láo: “Tự làm.”

“À,” Trường Canh chớp chớp mắt, lát sau lại như cố ý như vô tình nói,
“Tây Vực Lâu Lan cũng có trúc ạ?”

Cố Quân: “…”

Trường Canh khẽ chớp mắt, làm đôi mắt y trông hơi lấp lánh, kế đó cười
nói: “Nghĩa phụ thủ công kém quá, hay để hôm nào con làm cho người cây
khác nhé?”

Cố Quân bị chặn họng á khẩu không trả lời được, xấu hổ muốn chết, cứ
cảm thấy tiểu tử kia đã nhận ra, cố ý sỉ nhục y, nhưng do chuyện trộm sáo
thật sự rất mất mặt, y không tiện nổi giận, đành phải cụp cái đuôi thỏ của
anh hùng khí đoản mà chạy mất.

Trường Canh không đuổi theo, ở tại chỗ nghĩ lại việc này một lúc lâu,
không nhịn được hơi buồn cười, lại sắp xếp một lần từ đầu đến cuối chuyện
Cố Quân sáng sớm lén mò tới viện của trẻ con trộm sáo trúc, tức khắc tâm
hoa nở rộ một bó to, sinh cơ bừng bừng nở hơn nửa ngày, cho đến khi mặt
trời ngả về Tây, mới chậm rãi yên lại.

Hương thơm chưa tan trong lòng y đẩy Ô Nhĩ Cốt vào một góc bé tí, đợi
đến khi hoa lạc thủy lưu hồng(1) , phía dưới liền sinh ra một ý nghĩ như hạt
giống, đâm ra ngàn vạn cành cây.

Trường Canh nghĩ: “Tại sao y vẫn giữ lại thứ đó?”

Giữ lại, thỉnh thoảng sẽ lấy ra xem chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.