SÁT PHÁ LANG - Trang 430

mặc thêm áo ngoài, tay cầm một ngọn đèn măng-sông bỏ túi to bằng hạt
đậu, trên đầu gối còn một quyển sách xem một nửa.

Gian ngoài thông thường là nơi bọn hạ nhân hầu hạ ban đêm ngủ lại, Cố
Quân đơn giản quen, không để lại người canh đêm, chỉ có lão quản gia nửa
đầu đêm thi thoảng tới, thêm lửa thêm than cho trong phòng.

“Trường Canh?” Cố Quân ngạc nhiên nói, “Sao ngươi ở đây? Ta tưởng
Vương bá…”

Trường Canh: “Con chờ người ngủ rồi lại đi.”

“Ngươi đường đường Quận vương ngọc điệp,” Cố Quân nhíu mày, ẩn ý
nói, “Hạ mình ở nơi của hạ nhân, còn ra thể thống gì nữa?”

“Hư danh mà thôi, còn không tự tại bằng làm hạ nhân cho nghĩa phụ,”
Trường Canh nhàn nhạt nói, đứng lên lấy cái ấm nhỏ trên noãn lô đỏ rực,
rót một chén trà thuốc đưa cho Cố Quân, “Vào cung ạ? Nếu người không
chịu mặc áo lông, ít nhất phải uống một ít trước cho ấm.”

Cố Quân: “…”

Trong lòng y rất đỗi phiền muộn, cưới vợ chắc cũng chẳng chu đáo bằng
Trường Canh, ý nghĩ này vừa sinh ra, y liền tự tát mình một cái ở trong
lòng, thầm nghĩ: “Khốn nạn, tẩu hỏa nhập ma rồi à?”

Cố Quân nhận chén trà thuốc kia uống một hơi cạn sạch, lúc trả chén ngón
tay hai người không cẩn thận chạm phải nhau, Trường Canh rụt phắt về như
bị kim đâm, lập tức lại điềm nhiên như không quay người bỏ ấm xuống chỗ
cũ.

Cố Quân nhìn bóng lưng y, ánh mắt hơi tối đi, nghĩ thầm: “Không thể tiếp
tục như vậy được, chờ vào cung trở về, vô luận thế nào ta cũng phải thẳng
thắn nói chuyện với y.”

Bên ngoài cung nhân đang thúc giục, Cố Quân không tiện trì hoãn thêm,
chỉ đành vội vàng đi theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.