SÁT PHÁ LANG - Trang 442

Lý Phong khóe mắt giật giật, trên mặt căng ra mấy đường cong không tốt,
từ trên cao nhìn xuống Cố Quân một cái, lạnh lùng nói: “An Định hầu nên
ra ngoài điện hóng mát đi, tránh để lửa than làm mờ đầu óc, không biết điều
gì nên nói, điều gì không nên nói!”

Cố Quân: “Hoàng thượng bảo trọng long thể.”

Nói xong, y khom người nhanh nhẹn ra quỳ giữa tuyết địa bên ngoài Tây
noãn các, quả nhiên đi hóng mát.

Lý Phong âm chí nhìn chằm chằm bóng lưng y, quốc cữu Vương Quả vào
sau đứng chờ bên kia, thở mạnh cũng không dám, một tiểu nội thị mắt mù
muốn tiến lên thu dọn nghiên mực vừa nãy đập vào người An Định hầu vỡ
nát, bị ánh mắt Chúc Chân Nhỏ đóng đinh tại chỗ, tức khắc câm như hến
đứng đó, giây lát sau rón rén nép vào tường chạy mất.

Vương Quả vừa xem sắc mặt Hoàng đế, vừa thấp giọng khuyên nhủ:
“Hoàng thượng, An Định hầu kia trẻ tuổi khí thịnh, lại ở cùng đám mãng
hán ăn lông uống máu trong quân đội biên quan quen rồi, đôi khi nói
chuyện không khỏi hơi thiếu chừng mực, không đáng nổi giận vì y đâu.”

Lý Phong một lúc lâu không lên tiếng.

Năm đó Nguyên Hòa đế cuối cùng để trưởng tử Lý Phong làm Thái tử,
chính bởi vì hắn cần cù lại không thiếu thủ đoạn, có phong phạm minh
quân, làm một vị vua gìn giữ cái đã có là rất dư dả, Lý Phong lúc mới kế vị
quả thật cũng hợp với kỳ vọng của tiên đế. Song Nguyên Hòa đế quả thật
cũng để lại cho hắn một cục diện hỗn loạn, vương triều Đại Lương hiện giờ
cần một vị vua trung hưng quyết đoán và có tầm nhìn, thiếu một cũng
không được, nhân tài gìn giữ cái đã có còn chưa đủ.

Từ khi Hoàng đế Long An đăng cơ tới nay, có thể nói là mọi việc không
thuận, nửa đêm tỉnh mộng hắn cũng thường xuyên tự hỏi lòng mình: “Trẫm
liệu có gánh được thiên hạ này không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.