SÁT PHÁ LANG - Trang 478

Cố điếc râu ông nọ cắm cằm bà kia tiếp lời: “Ừ ừ, được, mang đến là được,
ở đây nước rất đã, ngươi ngâm một lúc cho khoan khoái.”

Trường Canh: “…”

Y hoàn toàn không muốn nói lý lẽ với Cố Quân nữa, ngồi nghiêm chỉnh
bên ôn tuyền, mí mắt cũng không nâng lên mà ra dấu: “Hoàng thượng đã
nhận được tuyến báo Tây Bắc, hết thảy bình an, người yên tâm đi.”

Cố Quân thong thả gật đầu: “Ừ – ngươi đã đến đây rồi mà không ngâm với
ta à?”

“… Không ạ,” Trường Canh mặt không cảm xúc nói, “Nghĩa phụ tự mình
hưởng thụ đi.”

Cố Quân “Chậc” một tiếng, sau đó lại không kiêng dè Trường Canh chút
nào, tựa hồ không cảm thấy có gì phải kiêng dè, thái độ thản nhiên trực tiếp
xuống nước.

Trường Canh chưa kịp chuẩn bị, vội vàng hốt hoảng nhìn đi chỗ khác, quả
thực không chỗ nào cho mắt trú lại, cầm bừa một chén rượu, uống một hớp
như che giấu điều gì, chạm môi mới nhớ – đây là chén của Cố Quân.

Y đứng bật dậy, suýt nữa đụng đổ cái bàn nhỏ của Cố Quân, gượng gạo
nói: “Con đến để nói cho nghĩa phụ một tiếng, người biết là được, con…
con còn chút việc phải về, cáo lui trước.”

“Tiểu Trường Canh.” Cố Quân gọi y lại, đặt kính lưu ly bị hơi nước làm mờ
sang một bên, tầm mắt cự ly chỉ vài tấc không đúng tiêu cự lắm, nhoài lên
bờ lại như giao vương quản về nước, không chút để ý nói, “Đều là nam
nhân, cái ta có ngươi đều có, ngươi không có ta cũng không có, có cái gì
mới lạ đâu?”

Trường Canh nín thở, rốt cuộc vẫn ngước nhìn lên, thân hình Cố Quân hơi
lờ mờ, sẹo chi chít khắp người lại đập thẳng vào mắt, nhìn mà đau lòng, có
một vết từ cổ xéo qua ngực, khiến nửa người trên trông như bị chém làm
đôi rồi may lại vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.