SÁT PHÁ LANG - Trang 494

“Không sai,” Nam tử kia nói, “Ngô Hạc bôi một loại độc có thể tan vào
không khí lên đèn măng-sông bình nhật tiểu Hầu gia dùng đọc sách, Ngô
Hạc nói, tiểu Hầu gia lúc nhỏ thích mở đèn măng-sông sáng hết cỡ, thường
mở suốt đêm, ngủ cũng không tắt, qua một đêm, mặt sau ngọn đèn thường
nóng đến chín trứng gà, tự nhiên sẽ tan độc vật vào không khí, lại hít vào
phế phủ. Người trúng độc mới đầu sẽ ho không ngừng, sốt nhẹ liên tục, đều
là chứng bệnh thường thấy ở trẻ con, không hề gây chú ý, nhưng từ từ,
người sẽ dần suy nhược, cho đến khi độc vào ngũ tạng, thuốc thang vô
dụng.”

Trong mắt Đàm Hồng Phi như phải nhỏ máu.

“Lúc ấy đèn măng-sông tiểu Hầu gia dùng ở trong cung là chụp đèn lưu ly
bảy màu do Tây Dương đặc cung, rất là quý giá, chỉ mấy hoàng tử và tiểu
Hầu gia có, hoàng hậu cũng không được một cây, nào ngờ tam điện hạ lỡ
tay làm hỏng cây đèn măng-sông Tây Dương của mình, lo sợ bị quở mắng,
lại không dám đi cầu người khác, tiểu Hầu gia liền đổi cây của mình cho y,
lén dán lại chỗ vỡ, mỗi ngày che một quyển sách lên trên, vẫn làm bộ dùng
như cũ.”

“Chuyện sau đó, chư vị đều biết rồi, tam điện hạ trúng độc chết non, tiên đế
tức giận, triệt tra hậu cung, Ngô Hạc do mưu hại hoàng tự mà vào tù, thành
cừu thế tội của gian nhân kia.” Nam tử cáo trạng vừa nói vừa vung ống tay
áo, cả người mọp xuống đất, lên giọng nói, “Hiện giờ tiền căn hậu quả thảo
dân đã bẩm rõ, đa tạ chư vị tướng quân đại nhân, gian nịnh đến nay còn
nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, chính là đương kim quốc cữu gia Vương
Quả!”

Chu Hằng ngớ ra: “Lớn mật… Ngươi, ngươi thật lớn mật!”

Người trung niên kia nói: “Cẩu đảm bao thiên, tiếc gì thân hèn!”

Chu Hằng ép hỏi: “Ngươi có bằng chứng gì?”

Người trung niên lấy một phong thư cũ mốc cất trong lòng: “Bẩm đại nhân,
đây là phong thư năm đó khi Vương quốc cữu và đại thái giám trao nhận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.