SÁT PHÁ LANG - Trang 495

riêng đã từng viết, là thật hay giả, chư vị cứ xem là biết.”

Nói xong, nam tử ấy đặt phong thư xuống đất, bản thân hơi ngả ra sau, tựa
hồ khẽ thở dài một hơi.

“Ân oán ngày xưa, hiện giờ một sớm kết thúc.”

Lúc Đàm Hồng Phi nhận thấy hắn có biểu cảm khác thường thì đã không
còn kịp, nam nhân này đột nhiên đứng dậy, ngay vào khi mọi người đều
chưa kịp phản ứng, quay người lao thẳng tới cây cột bên cạnh.

Máu và não cùng rơi tung tóe, đương trường mất mạng!

Hiển nhiên là một loại tử sĩ khác.

Lúc này, trong ôn tuyền sơn trang, mí mắt Cố Quân tự dưng bắt đầu giật
không ngừng.

Hoắc Đan thống lĩnh gia tướng Hầu phủ đột nhiên xông vào cửa, thở không
ra hơi: “Hầu, Hầu gia…”

Cố Quân quay phắt lại: “Sao?”

Hoắc thống lĩnh sau khi biết kinh thành chi biến, tim đập như điên, chưa
kịp mở miệng, thì cửa chính bỗng bị người đập tung.

Trường Canh nắm chặt một con chim gỗ trong tay, con vật nhỏ ấy há miệng
đập cánh, đầu và mình đã gãy đôi, vật bằng gỗ rắn chắc lại bị y bóp nát,
bánh răng lởm chởm chỉa ra, đâm lòng bàn tay y máu thịt lẫn lộn, mà y
giống như không biết đau, há miệng thở hổn hển như cá ra khỏi nước,
nhưng trong ngực ngay cả một hơi cũng không thông nổi.

Y cầm trên tay một tờ giấy Hải Văn loang lổ vết máu, chim gỗ dù sao cũng
nhanh hơn ngựa, đã có người truyền trò cười trong kinh thành đến cho y
trước một bước.

Ngực Trường Canh như cắm đao nhọn, hô hấp cử động một chút là rỉ máu,
lảo đảo đi đến trước mặt, ôm chầm lấy Cố Quân.

Hoắc thống lĩnh bên cạnh lấy làm kinh hãi: “Hầu gia…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.