SÁT PHÁ LANG - Trang 516

chạy đến ngay lập tức, bởi vậy y đã nghĩ đến tình huống tệ nhất, cố gắng
hết mức mất bò mới lo làm chuồng.

Nếu Tây Vực sinh biến, Bắc cương tất khó có thể chỉ lo thân mình, bởi vậy
khi Huyền Thiết doanh lui thủ, Thái Phân tướng quân Thống soái trú quân
Trung Nguyên đồng thời nhận được một phong thư khác của Trường Canh,
thỉnh tăng binh lên hướng Bắc, và cố hết sức điều động tử lưu kim trọng
binh dự trữ đến Gia Dự quan, giải mối nguy sém lông mày.

Nhưng Trường Canh cũng hiểu rõ, vạn nhất thực sự xảy ra chuyện, thì chút
bộ thự này còn thiếu nhiều lắm.

Y không cách nào khống chế thập vạn đại sơn Tây Nam, mặc dù Thẩm
Dịch ở bên kia, nhưng là Thống soái chức suông, không hề có căn cơ, căn
bản không thể tự tiện điều binh khiển tướng trong tình huống chưa có lệnh
kích trống, thủy quân Giang Nam tuyến Đông Hải càng đáng lo hơn, bởi
Triệu Hữu Phương tướng quân là người của Lý Phong, không thể vì một tư
ấn của Cố Quân mà điều động.

Mà Trường Canh có dự cảm, dù cho y có thể đỡ trái hở phải dập tắt lửa ở
nơi khác, giữa Đông Hải mênh mông nhất định ẩn tàng một kích trí mạng.

Tin dữ đến từ huyền ưng quả nhiên xác thực thiết tưởng tệ nhất của y,
Trường Canh hít sâu một hơi, thả con chim gỗ cuối cùng, quay đầu lại nói
với Hoắc Đan mọc mấy cái mụn liền ở miệng: “Chuẩn bị ngựa, ta muốn
vào cung.”

Trường Canh bị Liễu Nhiên hòa thượng chặn lại ngay cửa cung, Liễu
Nhiên gió bụi mệt nhoài, nhưng sắc mặt vẫn chẳng gợn sóng, tựa hồ lửa
sém mông cũng có thể tan trong vết sẹo hương chỉnh tề của hắn, bị một
tiếng Phật hiệu dập tắt.

Liễu Nhiên: “A di đà Phật, tứ điện hạ…”

Trường Canh hờ hững ngắt lời hắn: “Đại sư không cần nhiều lời, ta vào
cung chờ lệnh, không phải đi bức cung.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.