SÁT PHÁ LANG - Trang 538

tính, cũng đều sợ chết, ngươi nhớ lần trước khi tiễu phỉ ở Tây Nam ta từng
nói gì với ngươi chứ?”

Trường Canh: “Nhớ ạ, ‘Ra trận, ai không muốn chết sẽ chết trước’.”

Cố Quân “À” một tiếng, gia quốc điêu linh cũng không làm lỡ cơm nước,
trong mấy câu, một bát mì to đã bị y ăn thấy đáy, cuối cùng bịt mũi dốc hết
số rau củ đáng ghét lẫn trong nước mì, nhai cũng chẳng thèm nhai, xong
xuôi y bỏ bát xuống bàn: “Còn không?”

“Hết rồi, con chỉ nấu một bát thôi, người mới bị bệnh, tì vị còn yếu, ăn no
sáu bảy phần là tốt nhất.” Trường Canh nói, “Đánh thế nào, người quyết
định, không cần có nỗi lo sau lưng, cũng không cần cố kỵ kẻ khác nghĩ gì,
kiếm tiền làm sao, xoay tử lưu kim như thế nào, cách phân chia bố cục,
những việc này có thể giao hết cho con.”

Cố Quân hơi chấn động, bật cười nói: “Chuyện gì ta cũng quyết được sao?
Đánh không thắng thì làm thế nào?”

Trường Canh chỉ cười không đáp, đôi mắt chăm chú vào người y, như một
đầm nước yên ả bỗng nhiên nổi lên gợn sóng, giả như ánh mắt biết nói thì
một câu “Nếu người thua, con và người cùng gánh bêu danh thiên cổ, nếu
người chết, con tuẫn táng cho người” đã tuyên bố rất rõ ràng.

Chính lúc này, Hoắc Đan chợt gõ nhẹ cửa: “Đại soái, Phụng Hàm công và
Đàm tướng quân cùng đến, còn tiện đường mang đến phong chiến báo thứ
hai của vùng Đông Hải.”

Cố Quân vội nói: “Mau mời!”

Trường Canh thu ánh mắt lại, dọn dẹp đũa, chớp mắt khi cúi đầu, y thình
lình nói: “Vừa rồi còn có một câu là nói bừa.”

Cố Quân sửng sốt.

“Con nói năm đó không đi, là cảm thấy chạy không thoát tầm mắt người.”
Trường Canh đầu cũng không ngẩng lên, cười nói, “Năm đó con chẳng qua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.