SÁT PHÁ LANG - Trang 540

Nói là “Cố Quân và Lâm Uyên các liên thủ” , kỳ thực lúc ấy bên cạnh Cố
Quân chỉ có hai ba huyền ưng và mấy đứa trẻ choai choai, Lâm Uyên các
cũng chẳng qua phái hơn ba mươi người giang hồ, còn phải tính cả Liễu
Nhiên hòa thượng loại phế vật mặc trọng giáp không biết cởi này.

Cố Quân ở trong quân tích uy rất nặng, y đột nhiên xuất hiện dọa đám phản
quân có tật giật mình sợ hết hồn là một nguyên nhân, nhưng mặt khác cũng
chứng minh hải quân Đại Lương quả thật là một cái chân què.

Ngay cả tạo phản cũng chẳng xong.

Nếu việc này xảy ra dưới thời tiên đế Nguyên Hòa, có lẽ Cố Quân còn có
cơ hội như năm đó chỉnh đốn thành phòng Bắc cương, nhúng tay vào hải
quân, đáng tiếc Lý Phong không phải hạng bạc nhược giết một người cũng
do dự không dám quyết như tiên đế, dưới thời Long An, chuyện đó không
thể xảy ra.

Cố Quân: “Diêu Trọng Trạch thì sao? Cũng chết rồi à?”

Trường Canh: “Không đề cập, vì người chết quá nhiều.”

Cố Quân thở dài: “Với cả ‘hải quái’ là thứ gì?”

Trường Canh: “Nghe nói giống một con bạch tuộc khổng lồ, có thể ẩn nấp
dưới nước, trồi lên như một ngọn núi, che khuất cả bầu trời, so với nó thì
cự diên chỉ như một con bồ câu đậu trên vai tráng hán, trên thân còn có vô
số thiết trảo, dính chi chít ngàn vạn tiểu hải giao, đỉnh xòe ra có thể thả
hàng đàn ưng giáp…”

Đoạn Trường Canh dừng một chút, ngón tay thuôn dài điểm nhẹ rìa chiến
báo: “Nếu thực sự có thứ như vậy, một ngày chí ít phải đốt hết bốn năm
trăm cân tử lưu kim.”

Cố Quân nhìn y một cái, Trường Canh khẽ lắc đầu, chỉ nói đến đây là thôi,
ẩn nửa câu sau đi – người Tây Dương bỏ ra nhiều như vậy, chỉ e không
phải đến đánh lâu dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.