SÁT PHÁ LANG - Trang 542

Trương Phụng Hàm tuổi già sức yếu bên cạnh không có lòng dạ cứng rắn
như đám trâu bò này, vốn đang kinh hồn táng đảm, chợt nghe ra ý tại ngôn
ngoại của Cố Quân, sắc mặt lão linh xu lập tức trắng bệch, không nhịn
được hỏi: “Ý Đại soái chẳng lẽ là… Quân cần vương có thể không điều
được?”

Trường Canh trả lời: “Nếu tin tức trên chiến báo không sai, người Tây
Dương không thể tùy thân mang quá nhiều đồ quân nhu – họ cũng đánh
không nổi, nếu muốn một kích tất sát, đổ bộ từ Giang Nam, tất nhiên chia
hai đường, một đường từ trên biển bức về kinh thành, một đường từ trên
lục địa cắt đứt thông đạo kinh thành đến tứ phương, vây khốn chúng ta…
lệnh điều động e là không truyền được nữa.”

Phụng Hàm công suýt nữa ngất tại trận, ngồi phịch xuống bên cạnh, không
ngừng hít sâu.

Trường Canh không liệu được ông có phản ứng mạnh như vậy, vội rót chén
nước bưng đến trước mặt Phụng Hàm công, thủ pháp thành thạo vỗ nhẹ
mấy huyệt vị ở hậu tâm: “Ngài bình tĩnh nào, người có tuổi cố gắng đừng
đại hỉ đại bi, kẻo dễ trúng gió…”

Trương Phụng Hàm túm tay y, thiếu chút nữa giàn giụa nước mắt: “Điện hạ
ơi, ngài trời sinh không biết sốt ruột là gì à?”

“Phụng Hàm công hãy cứ an tâm, ta còn chưa nói xong,” Trường Canh vội
nói, “Lúc trước nghĩa phụ bị hạ ngục, ta lo lắng biên cảnh có biến, đã liên
hệ một số bằng hữu rồi.”

Nói đoạn y lấy một con chim gỗ từ trong tay áo ra.

“Loại chim gỗ này cần một loại nam châm đặc biệt dẫn đường, có thể
truyền tin giữa những người giữ nam châm, họ trước đó nhận được thư của
ta, trước mắt hẳn đã xuất phát đến các vùng trú quân lớn, chỉ mong tới kịp
– nếu kinh thành thật sự bị bao vây, ta có thể dùng chim gỗ truyền tin, để
họ truyền đạt thay, có Huyền Thiết hổ phù và tư ấn của nghĩa phụ ta, hẳn đã
đủ lấy được lòng tin.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.