SÁT PHÁ LANG - Trang 547

“Dựng bạch hồng- “

“Báo cho thuyền đánh cá và thương thuyền ở cảng lập tức rút lui!”

Liên Nguy cúi đầu nhìn qua “phong hỏa lệnh” còn chưa kịp cất đi trong
lòng mình – đó là cảnh cáo chuẩn bị chiến đấu cấp cao nhất của Đại Lương,
một khi nhận được “phong hỏa lệnh” , cho thấy toàn cảnh đã tiến vào trạng
thái chuẩn bị chiến tranh bất cứ lúc nào.

Phong hỏa lệnh ký một chữ “Cố” , đó là An Định hầu đích thân ký.

Năm ấy Huyền Thiết doanh bị tập kích ở Bắc cương, mười mấy vị tướng
lĩnh lớn nhỏ hàm oan cởi Huyền Thiết hắc giáp, buông cát phong nhận, rải
rác các nơi, lớp ẩn lui, lớp dưỡng lão – Liên Nguy vốn cho là mình sẽ bị
nhốt cả đời trên bến tàu con con, mỗi ngày ăn không ngồi rồi dẫn người đi
một vòng trên bến, thi thoảng quản ba cái chuyện vặt vãnh như ngư dân tụ
tập ẩu đả… Thậm chí nghe tin Bắc đại doanh vì việc năm đó mà nổi dậy,
hắn cũng không có dũng khí đứng ra đòi lại công bằng như Đàm Hồng Phi.

“Truyền tin đến Bắc đại doanh,” Liên Nguy siết chặt giáp trụ quanh thân,
hít một hơi thật sâu, gắng sức hóp cái bụng to ra, “Báo An Định hầu, cảng
Đại Cô bị hải quân Tây Dương đánh lén, nhanh đi!”

Liên Nguy đang toan đi thì chợt nhớ điều gì, xách cát phong nhận bỏ xó bị
bụi phủ nhiều năm, nhẹ nhàng vuốt ve một chút, quay người vác trên lưng.

Cát phong nhận xưa kia chém cát vàng sớm đã rỉ đến mức ngay cả rãnh
chứa tử lưu kim cũng chẳng mở nổi, thành một cây thiết côn màu đen nặng
nề, ngoại trừ nửa đêm canh ba cướp đường dùng làm gậy đánh nhau, chắc
hẳn chẳng còn công dụng nào khác.

Song khi vác nó lên lần nữa, hắn bỗng tìm về cảm giác huyền giáp trên
người, bễ nghễ vô song năm đó.

Nhiều năm đắm chìm và tích mỡ, tuyết đao và cương giáp khảm vào xương
thịt mang máng còn đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.