SÁT PHÁ LANG - Trang 545

chưa ăn no từ từ xòe lên, giữa gió thảm mưa sầu che khuất kính trước của
thiên lý nhãn.

Lão tháp binh lau hơi nước trên mặt kính thiên lý nhãn, than phiền với đồng
đội: “Đều là đi lính, mà người ta bay trên trời, sất trá phong vân, uy phong
muốn chết, chúng ta thì ngược lại, mỗi ngày ở trên tháp không quét dọn thì
đánh bài, mẹ nó so với hòa thượng còn yên tĩnh hơn, một chút béo bở cũng
chẳng kiếm được, suốt ngày việc chó má gì cũng không có, còn phải
thường niên ở đây, vợ cũng sắp nhận không ra… Ôi, thật tà môn, sao mưa
to thế, ở đâu có đại oan tình đây?”

Đồng đội quét dọn không buồn ngẩng đầu lên: “Ngươi hãy trông không có
việc gì đi. Không nghe đội trưởng nói phong hỏa lệnh cũng truyền tới rồi
sao, vạn nhất người Tây Dương đánh tới, thì ngươi có việc làm rồi.”

“Đừng nghe đội trưởng nói bậy, hắn tháng nào chẳng lải nhải vài ngày nữa
người Tây Dương sẽ đánh tới?” Tháp binh nói, “An Định hầu không phải
còn tọa trấn ngay sát kinh thành đó à.”

“An Định hầu cũng vào thiên lao rồi.”

“Ơ, không phải lại thả rồi à…” Lão tháp binh nói đến đây, tựa hồ nghĩ ra
điều gì, đột nhiên nói, “Đúng, việc này kể cũng rất cổ quái, không phải đều
đồn An Định hầu tạo phản à, sao thả nhanh vậy, chẳng lẽ…”

“Suỵt,” Đồng đội chợt ngẩng đầu lên, “Đừng nói huyên thuyên, ngươi nghe
xem!”

Một tràng “uỳnh uỳnh” như sấm mơ hồ từ trong gió truyền đến, tháp theo
dõi phảng phất cảm nhận được điều gì, bắt đầu run rẩy.

Sấm nổ sao?

Không đúng, tiếng sấm đều là từng đợt, chứ đâu có kéo dài không dứt như
vậy?

Lão tháp binh chần chừ khom lưng ghé vào trước thiên lý nhãn, chậm rãi
xoay ống kính.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.