SÁT PHÁ LANG - Trang 546

Ngay sau đó, đôi mắt hơi mờ của hắn xuyên qua màn mưa đen như mực,
bất ngờ gặp phải cái bóng khổng lồ trên biển.

Trong ác mộng cũng chẳng có quái vật giương nanh múa vuốt như vậy,
bách trảo giơ lên trời, nó phẫn nộ gầm gừ khẽ.

Lão tháp binh cho là mình hoa mắt, ra sức mà dụi, nhìn lại mới thấy “hải
quái” kia đi như bay, mới còn là một cái bóng mơ hồ, chớp mắt không biết
đã đi bao xa, đủ để thiên lý nhãn thấy rõ.

Đàn hải giao đông nghìn nghịt sát ý lẫm liệt trong đêm tối đen ngòm lướt
tới, chiến kỳ phần phật trong mưa gió như một tấm phướn chiêu hồn xui
xẻo, bóng ma trùm lên cả đại dương mênh mông.

“Địch tập…” Lão tháp binh khó khăn mở miệng.

“Cái gì?”

Lão tháp binh quay ngoắt lại, quát lên: “Địch tập! Bọn Tây Dương đánh tới
rồi, kéo chuông đánh trống! Thất thần làm gì, nhanh đi- “

Tiếng trống dồn dập xuyên qua màn mưa, ngọn đèn vốn xoay không nhanh
không chậm trên tháp theo dõi chợt tăng tốc, xoay tròn điên cuồng, một
truyền mười mười truyền trăm, chẳng qua mấy hơi thở, tất cả tháp theo dõi
trên cảng Đại Cô đã gióng lên tiếng trống.

Bắc Hải Đề đốc thủy lục Liên Nguy tim đập như nổi trống, kể từ khi nhận
được tin Giang Nam binh bại thì hắn chưa từng dám chợp mắt, giật lấy
thiên lý nhãn trong tay thân vệ.

Vừa nhìn, hắn liền rên thầm một tiếng “Trời ơi” , lạnh từ trước ngực đến
sau lưng.

“Làm thế nào đây tướng quân?”

“Tất cả…” Cổ Liên Nguy nhấp nhô, “Trường giao đi trước, không cần chào
hỏi, trọng pháo bắn… khoan đã, thêm xích sắt, đúng rồi, tất cả trường giao
đi song song, buộc thêm xích sắt! Tạo thành hàng rào sắt ngoài cảng!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.