SÁT PHÁ LANG - Trang 558

Cố Quân cầm đóa hoa dại, vốn định tiện tay cắm lên đầu Trường Canh ở
gần y nhất, nào ngờ vừa giơ tay đã gặp ánh mắt Trường Canh, tầm mắt ấy
vậy mà vẫn theo sát y không rời một tấc, biểu cảm giống như là “người
trùm khăn cô dâu lên đầu con cũng được”.

Cố đại soái run bắn lên, không dám xuống tay, bèn cắm đóa hoa kia lên mũ
giáp của Đàm tướng quân đầu to như cái đấu, sâu sắc giải thích cho câu
“đóa hoa lài cắm bãi gì đó”.

Chúng lão binh Bắc đại doanh cười ồ lên, huyền giáp khinh kỵ huýt sáo lao
theo Cố Quân, từng kẻ học theo, tiếng huýt sáo dở dở ương ương nối nhau
vang lên, Cố Quân ở đằng trước phẫn nộ quát: “Ai cho các ngươi học theo
ta, sắp vãi đái rồi!”

Náo loạn như vậy đúng thật là rất đỡ mệt.

Lúc này, trên hải quái Tây Dương-

Nhã tiên sinh nhếch nhác đi vào khoang thuyền, đụng ngay phải đoàn
trưởng đoàn cận vệ của Giáo hoàng.

“Thế nào rồi?” Nhã tiên sinh hỏi.

Đoàn trưởng: “Tỉnh rồi, đang muốn gọi ngài vào.”

Trong cuộc hải chiến hỗn loạn, chỗ Giáo hoàng ở bị hỏa tiễn quẹt qua, vừa
vặn nổ một giàn pháo, lực xung kích mạnh làm ngài đương trường ngất đi,
sau đó hải quân Tây Dương vừa gặp Huyền Thiết doanh liền thảm hại vô
cùng, cũng có liên quan rất lớn với việc này.

Nhã tiên sinh thở phào nhẹ nhõm, sải bước đi vào, Giáo hoàng thoa thuốc
trên trán, mái tóc bạc phơ rũ rượi, lộ ra đốm đồi mồi không rõ lắm ở khóe
mắt.

Nhã tiên sinh quỳ xuống đất, uể oải nói: “Bệ hạ, tôi rất xin lỗi…”

Lão nhân trên giường không mở mắt, thì thào mở miệng: “Là Cố Quân.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.