SÁT PHÁ LANG - Trang 577

“Bị thương da thịt thôi.” Trường Canh băng bó vết thương xong xuôi,
khoác ngoại bào tơ mỏng lên người Cố Quân, thu dọn ngân châm: “Chỉ là
ta dùng chút thuốc mê cho y, nhất thời chưa tỉnh lại được, hoàng huynh
đừng chê trách.”

Đoạn Trường Canh đứng dậy cầm cát phong nhận của Cố Quân, mũ giáp
cũng không mặc, quay người đi ra ngoài.

Lý Phong vội hỏi: “Sao thế?”

“Ta thay nghĩa phụ thủ thành một lúc,” Trường Canh nói, “Mặc dù sứ giả
đang ở trong kinh, nhưng chỉ sợ là mê trận của người Tây Dương, chưa biết
chừng sẽ nhân lúc chúng ta thả lỏng cảnh giác mà công thành, cẩn thận vẫn
hơn.”

Lý Phong đứng ngây ra đó giây lát, đột nhiên cầm một thanh bội kiếm đi
theo, Chúc Chân Nhỏ giật nảy mình: “Hoàng thượng!”

Lý Phong phớt lờ hắn, lên tường thành.

Nhờ thiên lý nhãn trong tay, Hoàng đế Long An nhìn thấy không xa là
doanh trướng của quân Tây Dương, kinh giao ốc thổ, hiện giờ đã chồng
chất vết thương. Ngoài kinh thành cửu môn ngày trước ngựa xe như nước
nay tiêu điều là thế, tường thành sập một góc được huyền thiết giáp báo
hỏng chống đỡ, lắc lư chực đổ, không chịu sửa.

Binh tướng bình thường của Bắc đại doanh đều biết Trường Canh, rối rít
tiến lên hành lễ chào hỏi, nhưng không hề biết Lý Phong, chỉ thấy hắn ăn
vận cầu kỳ, khí độ bất phàm, liền cho là một quan văn, nhất loạt gọi đại là
“đại nhân”.

Hai huynh đệ Lý gia bằng mặt không bằng lòng sóng vai đứng trên tường
thành, từ diện mạo đến thân hình không một điểm tương tự, thân duyên
mỏng như giấy dán cửa sổ, một ngón tay là chọc thủng.

Lý Phong thình lình nói với Trường Canh: “Chắc chiều nay là Hàn Kỳ có
thể trở về, ngươi nhắn lại cho hoàng thúc, bảo y đến lúc đó tìm người tin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.