SÁT PHÁ LANG - Trang 595

Dưới thành trọng giáp dùng thịt người kẻ sau tiếp bước kẻ trước phá ra một
đường, mà một khi trọng giáp xâm nhập trận địa quân địch, trường đoản
pháo nổ vang và bạch hồng tiễn thanh thế lớn đều không còn tác dụng, dưới
đất toàn là tử chiến liều mạng, quân Tây Dương nhất thời vô kế khả thi,
đành phải đột ngột tăng thêm tập kích trên không.

Vô số cát phong nhận đã vô chủ cài trên bạch hồng trường cung, sau khi
Nhạn Bắc vương ra lệnh một tiếng, những thần binh trong truyền thuyết đó
như thiết tiễn bắn ra không chút tiếc rẻ, lưỡi dao xoay tròn thành từng đóa
hoa nở rộ, giảo nát cả gió, chi chít cuốn tên họ của người đã khuất về
hướng hàng loạt ưng giáp Tây Dương.

Trường Canh dùng ngón tay chùi qua loa thiên lý nhãn dính đầy bụi, kẹp
trên sống mũi cao thẳng như vót, phân phó: “Lên đợt cát phong nhận thứ
hai.”

Một tiểu tướng sĩ bên cạnh y tự phát làm thân binh thị vệ, nghe vậy dùng
giọng nói lanh lảnh của thiếu niên chưa vỡ tiếng quát to: “Lên tên- “

Sau đó gã quay sang Trường Canh, thấp giọng hỏi: “Điện hạ, cát phong
nhận cũng bắn hết thì làm thế nào? Chúng ta ném đá xuống dưới thành ạ?”

Trường Canh liếc gã một cái, tựa hồ hơi mỉm cười, nói: “Lần này mặc dù
đạn tận lương tuyệt, nhưng nhờ Hoàng thượng Đại Lương ta nhiều năm tích
lũy, tử lưu kim trong kinh còn một ít, thủ không được thật thì học Hàn Kỳ
tướng quân, tạt tử lưu kim từ trên tường thành xuống, đốt trụi cả kinh
thành, bọn Tây Dương một kẻ cũng đừng hòng thoát.”

Tiểu tướng sĩ bị một câu dửng dưng của y dọa rùng mình.

Trường Canh: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”

Tiểu tướng sĩ hơi sửng sốt, lúng túng đáp: “Mười… mười tám.”

Trường Canh cười nói: “Bớt dùng trò này với ta đi.”

“… Mười lăm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.