SÁT PHÁ LANG - Trang 594

đây, thẹn với liệt tổ liệt tông, muốn nhường ngôi cho Nhạn Bắc vương –
thánh chỉ không kịp nghĩ, ngươi cầm cái này giao cho y, đưa y đi.”

Đàm Hồng Phi: “…”

Hắn luống cuống nhận thanh bảo kiếm nặng trịch, nhìn trộm long nhan một
cái, ánh mắt đảo qua tóc mai hơi xám của Hoàng đế Long An.

Lý Phong hờ hững khoát tay.

Trường Canh cầm trường cung lên tường thành, tiếp nhận chiến trường trên
không.

Trong tiếng rít của bạch hồng, Đàm Hồng Phi hạ xuống cạnh Trường Canh,
cầm theo Thượng phương bảo kiếm như củ khoai lang phỏng tay: “Điện
hạ!”

Trường Canh liếc qua là biết hắn muốn nói gì.

Đàm Hồng Phi: “Điện hạ, Hoàng thượng nói…”

Một thương binh chỉ còn một chân trên thành chạy tới: “Điện hạ, xuy hỏa
tiễn hết rồi!”

“Xuy hỏa tiễn hết thì đổi thiết tiễn, thiết tiễn hết thì cài cát phong nhận vô
chủ lên, lo gì?” Trường Canh mí mắt cũng không chớp, chớ hề khách khí
nói, “Chúng ta thủ đến khi tường thành nát thành cát mới thôi – Đàm thống
lĩnh, ngươi hãy đi trả thứ đó, bảo với Lý Phong, ta không nợ y, không làm
vong quốc chi quân cô gia quả nhân thay y đâu. Vả lại, hiện giờ y là một
soái kỳ, hai quân đối đầu, không thể không có cờ, các huynh đệ máu chảy
đầu rơi đều dựa vào lá cờ này chèo chống, ngươi hãy chú ý đừng để y tùy
tiện chết.”

Giờ khắc này, ít nhất đối với Đàm thống lĩnh mà nói, mười Lý Phong nói
chuyện cũng chẳng hữu dụng bằng một Trường Canh, nghe vậy hắn không
ý kiến ý cò gì, khẩu dụ của Thánh thượng nghe thế nào thì ném về thế ấy,
miệng huýt sáo dài, cùng mấy huyền ưng thủ vững cạnh hồng đầu diên của
đế vương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.