SÁT PHÁ LANG - Trang 619

Trường Canh bật cười to.

Cười xong, y lấy một thứ từ trong tay áo, đặt vào tay Cố Quân: “Cho này.”

Cố Quân chạm tay vào chỉ cảm thấy lạnh ngắt, y hơi đẩy kính lưu ly kẹp
trên mũi, thấy rõ đó là một cây sáo nhỏ bằng bạch ngọc, cả vật thể như
dương chi, một khối hoàn chỉnh điêu thành, chất ngọc cực nhẵn, trông như
một thanh cát phong nhận thu nhỏ, tay cầm trên cát phong nhận, phù điêu
thậm chí đường ra của mũi đao đều mô phỏng như đúc, phần đuôi khắc một
chữ “Cố”. (Dương chi cũng là một loại bạch ngọc)

Mới nhìn Cố Quân còn tưởng chữ đó là y tự khắc, quả thực có thể lấy giả
tráo thật.

“Cây bằng trúc trước kia đã mất rồi nhỉ,” Trường Canh nói, “Kinh thành
khô hanh, để lâu sẽ nứt, lần đó đã nói là sẽ làm cái tốt hơn cho ngươi mà.”

Cố Quân vuốt nhẹ cây sáo ngọc, hơi thất thần nói: “Kỳ thực ta không có
một thanh cát phong nhận khắc tên mình.”

Trường Canh ngồi xuống trước mặt y, cẩn thận pha trà, bình gốm bốc lên
khói đặc, súc ba cái chén, một cho Cố Quân, một cho chính mình, còn một
đặt trước thanh cát phong nhận của Đàm Hồng Phi.

“Ngay cả Thẩm Dịch cũng có, chỉ mỗi ta là không, lúc trẻ luôn cảm thấy
Huyền Thiết doanh là gông xiềng lão Hầu gia đè trên người ta, cả đời này
không tự do đều là vì nó.”

Lớn lên lại cảm thấy cây gậy huyền thiết có khắc tên này như một bức di
thư không tiếng động, mà Cố Quân y không cha không mẹ không vợ không
con không vướng bận, nhân thế mênh mang, phong di thư này chẳng biết
nên để lại cho ai, chỉ cầm trong tay đã cảm thấy cô khổ không nói nên lời,
làm tiêu mòn chí khí-

Trước mặt Trường Canh, Cố Quân nuốt lại câu sau, chỉ dặn dò: “Đều là oán
khí lúc chưa hiểu chuyện, ngươi nghe vậy rồi thôi, đừng nói ra ngoài, để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.