SÁT PHÁ LANG - Trang 617

thành hôm đó ra nói thẳng – không cầm được lòng là không cầm được
lòng, nhưng về sau phải làm thế nào đây?

Mặc cho Trường Canh cứ thế lầm đường lạc lối mà đoạn tử tuyệt tôn sao?

Cho dù bản thân Cố Quân lão binh lưu manh này không biết xấu hổ, không
để ý danh phận phụ tử ngày xưa, nhưng đường đường Nhạn thân vương ủy
thân cho một nam nhân, tương lai triều đình giang hồ người ta sẽ nhìn y thế
nào?

Không thể – đừng nói Trường Canh là phượng tử hoàng tôn, dẫu y chỉ là
một thường dân, thân hoài tài hoa và trí dũng ngăn cơn sóng dữ này, làm
sao Cố Quân có thể để y vì mình mà chịu nhục được?

Đáng tiếc, lời vừa nhẫn tâm chuẩn bị sẵn ra đến môi lại bị Trường Canh
chặn về, Cố Quân lại lỡ mất một cơ hội thoát thân.

Trường Canh gục lên vai Cố Quân, tránh đi vết thương, ôm y một lúc, hồi
lâu mới dằn được sự nôn nóng trong lòng. Cảm thấy lúc nữa có thể mình
vẫn nên đến chỗ Trần cô nương châm một hồi, mấy bữa nay ngày càng
không kìm nén được Ô Nhĩ Cốt, tiếp tục như vậy sớm muộn sẽ có chuyện.

Trường Canh định thần lại, lưu luyến lui ra một chút: “Hôm nay không
nóng, bên ngoài thái dương cũng không tệ, ra ngoài ngồi một lúc đi? Như
vậy mới có lợi cho thương thế.”

Cố Quân: “… Cái gì?”

Trường Canh một lần nữa dùng thủ thế.

Cố Quân nghĩ ngợi một thoáng, sau đó trả lời như đinh đóng cột: “…
Không đi.”

Phơi nắng thì y không có ý kiến, nhưng y biết ít nhất trong vòng hai ngày
mình không cách nào tự dùng chân mình ra ngoài đi dạo được – Cố Quân
không hề muốn biết Trường Canh định đưa mình ra bằng cách nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.