SÁT PHÁ LANG - Trang 616

Ngay khi lương tri được tí ti đứng thành một hàng khiển trách y, bỗng
nhiên Trường Canh không hề báo trước đưa tay cởi quần áo y.

Cố Quân đang chột dạ rụt lại theo bản năng, lập tức đau đến méo mặt.

Trường Canh chính trực mà lấy thuốc để bên cạnh tới, ra dấu chế nhạo:
“Thay thuốc thôi – ta có phải cầm thú đâu.”

Kỳ thực Cố Quân lo mình là cầm thú hơn, định thần lại không khỏi dở khóc
dở cười, bụng nghĩ “sao lại thành như thế” , nhất thời bất đắc dĩ bật cười,
vừa cười liền đụng trúng phần ngực bụng xương chưa lành, cười không
được mà nhịn cũng không xong, thật khó tả.

Trường Canh vội nói: “Được rồi được rồi, ta không trêu nữa, đừng lộn
xộn.”

Y không dám ghẹo Cố Quân nữa, tạm thời lấy ra sự nghiêm túc của đại
phu, cẩn thận cởi quần áo thay thuốc giúp Cố Quân, hì hục một lúc, cả hai
đều toát mồ hôi, Trường Canh dùng lụa mảnh lau người cho Cố Quân,
thuần thục như là làm không biết bao nhiêu lần rồi, Cố Quân nhất thời lại
nhớ tới lời Thẩm Dịch nói, thần sắc trên mặt hơi thu đi, hỏi khẽ: “Sao lại tự
tay làm việc này? Không thích hợp.”

Trường Canh ánh mắt tối đi, kề vào tai y nói: “Không có gì là không thích
hợp cả, ngươi bây giờ còn khỏe mạnh ở đây nói chuyện với ta, bảo ta làm
thế nào cũng được.”

Y tới quá gần, như vành tai và tóc mai chạm nhau, tai Cố Quân hơi ngứa,
nhưng chẳng có cách gì – trốn xa lại không nghe thấy.

Cố Quân thở dài: “Làm khó ngươi hôm ấy…”

“Đừng nói nữa,” Trường Canh khẽ cắt ngang, “Đừng khiến ta nhớ lại, Tử
Hi, hãy tội nghiệp ta một chút đi.”

Cố Quân vẫn chưa quen với cách xưng hô này, môi mấp máy, song dường
như không còn mặt mũi nào yêu cầu Trường Canh gọi mình là “nghĩa phụ”
nữa. Vừa rồi có một nháy mắt, Cố Quân muốn theo đề tài đem chuyện dưới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.