SÁT PHÁ LANG - Trang 618

Trường Canh dùng thủ ngữ hỏi: “Không phải ngươi không thích ru rú trong
phòng à?”

Cố Quân nghiêm mặt đáp: “Bây giờ thích rồi.”

Trường Canh tựa hồ khá hết cách với y, bỏ thuốc xuống, đứng dậy đi luôn.

Ngay khi Cố Quân cho rằng mình đã đuổi được người ta rồi, Trường Canh
lại vòng về, cầm một tấm chăn mỏng, chẳng thèm phân bua bọc lấy Cố
Quân, sau đó hai tay ôm tiểu nghĩa phụ không đủ sức phản kháng, vững
vàng bế ra cửa.

Cố Quân: “…”

Muốn tạo phản hả!

Vừa vặn lúc này Thẩm Dịch hốt hoảng đào tẩu không yên tâm, rối rắm suốt
dọc đường, cuối cùng lại quay về, nào ngờ gặp ngay phải tình cảnh này, lập
tức run như cầy sấy, vấp bậc cửa hầu phủ ngã sấp mặt.

Trường Canh hơi sửng sốt, rồi ngay lập tức mặt không đỏ thở không loạn
hỏi: “Thẩm tướng quân đánh rơi cái gì à?”

Thẩm Dịch cười gượng, lồm cồm bò dậy phủi bụi đất, lại giấu đầu hở đuôi
xóa đi nửa dấu chân bị trượt: “Không quan trọng, đánh rơi một dấu chân
thôi… Ha ha, à ừm… Ta ừ à… Không quấy rầy nữa.”

Nói xong, tên kỳ lạ ăn cây táo rào cây sung này quay người bỏ chạy thục
mạng, chỉ sợ Cố Quân giết người diệt khẩu.

Trong viện đã kê sẵn ghế nằm, Trường Canh thả Cố Quân tức sùi bọt mép
xuống, lại rút cát phong nhận của Đàm tướng quân khỏi tay y, đặt trên bàn
trà bên cạnh, thản nhiên cười nói: “Sao nào? Có một năm Trừ tịch ta ngại
bên ngoài đông người không muốn đi đâu, chẳng phải là ngươi trước mặt
mọi người khiêng ta ra như thế này à?”

Cố Quân mặt không biểu cảm nói: “… Cho nên các ngươi hôm nay cá
muối sống lại, xếp đội tới tìm ta báo thù rửa hận.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.