SÁT PHÁ LANG - Trang 625

Trần Khinh Nhứ tùy quân nghe tiếng sáo phía sau dần tới gần, chợt thấp
giọng cảm khái: “Bằng quân mạc thoại phong hầu sự(2) …”

“Bằng quân mạc thoại phong hầu sự,” Cố Quân bay vút qua bên cạnh nàng,
râu ông nọ cắm cằm bà kia ngắt lời: “Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ(3) ,
ha ha ha.”

Trần Khinh Nhứ: “…”

Bị tiếp lời như thế, nàng nhất thời lại không nhớ ra nửa câu sau là gì!

Cố Quân hành quân như gió, dù sao bên cạnh dẫn theo một thánh thủ Trần
cô nương, không sợ làm bung tấm thép trên người, sau khi rời kinh đi một
mạch về phương Bắc, vừa ra khỏi cảnh nội Trực Lệ đã gặp liền hai đợt lưu
dân xâm nhập và tấn công, đều không ra hồn, vừa đánh đã tan, vừa đụng đã
chạy, như mấy con chó hoang thò đầu dòm chừng vậy.

“Vừa rời kinh thành chưa bao xa đã dõi theo chúng ta.” Thẩm Dịch nói với
Cố Quân, “Ta từng giao thủ với họ, giảo hoạt, địa bàn cũng quen thuộc,
phát hiện đánh không lại là lập tức bỏ chạy, chẳng bao lâu lại bám theo, rất
đáng ghét, khi ấy ta đi đến nơi này thì nghe tin kinh thành bị vây, trong lúc
hành quân gấp thật sự bị họ chọc cáu vô cùng.”

Cố Quân “À” một tiếng, đưa thiên lý nhãn trong tay cho Thẩm Dịch: “Quân
sư quạt mo chỉ sợ còn từng học hành vài ngày.”

Thẩm Dịch: “Sao cơ?”

Cố Quân: “Từng nghe nói lúc giả vờ rút lui phải ‘triệt loạn kỳ mị(4) ’ mới
có thể khiến đối phương mắc mưu đuổi theo, đáng tiếc tiểu binh không thể
lĩnh hội, cán cờ kia là họ tự chém, ta vừa nhìn thấy rồi.”

Thẩm Dịch: “…”

Cố Quân nhíu mày nói: “Những người này tạo phản với mục đích gì, biết
không? Sống không nổi nữa à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.