SÁT PHÁ LANG - Trang 627

Trong Sở quân cơ thường niên nửa đêm vẫn đèn đuốc sáng trưng, lúc
Giang Sung đẩy cửa đi vào đã là canh ba, đèn măng-sông sáng như ban
ngày, nhưng Nhạn thân vương đã gục lên bàn ngủ thiếp đi, tay hãy còn cầm
một cây bút.

Giang Sung vốn không muốn đánh thức y, tự mình nhận tấu sớ nội thị ôm
trong lòng, cho hạ nhân lui, khẽ khàng đi vào, nhưng hắn dù sao cũng là
một văn quan, không giỏi ẩn tiếng, Trường Canh vẫn bị kinh động. Chỉ
thấy trong tích tắc mở mắt, Nhạn thân vương bình nhật khôn khéo lại có vệt
đỏ hiện lên nơi đáy mắt, như hung quang đằng đằng sát khí, đột nhiên lao
đến người trước mặt.

Giang Sung chưa kịp phản ứng, mồ hôi lạnh trên cột sống thoáng cái đã
chảy xuống, tựa như con thỏ bị sát khí của mãnh thú khóa chặt, không tự
chủ được lui một bước, tay áo va vào giá bút của Trường Canh, giá bút lập
tức đổ xuống.

Trường Canh lúc này mới tỉnh táo, chớp mắt liền như gió cuốn mây tan thu
lại sát khí, đứng dậy nói: “Không sao, để ta dọn.”

Giang Sung kinh hồn táng đảm nhìn y, hoài nghi phải chăng mình mệt quá
hồ đồ nhìn lầm rồi, dè dặt hỏi: “Vương gia vừa rồi bị bóng đè à?”

“Không có gì.” Trường Canh điềm nhiên như không nói, “Nguyên nhân là
do ép ngực… Sắc mặt không dễ nhìn làm huynh sợ à, ta lúc thức giấc
thường hơi nóng, vừa nãy nhất thời ngủ mơ hồ, suýt nữa không rõ mình
đang ở đâu.”

Y nói như thế, Giang Sung cũng không tiện hỏi nữa, cứ cảm thấy cơn giận
lúc tỉnh giấc của Nhạn vương điện hạ hơi lớn quá.

Trường Canh kê lại giá bút bị đổ, lúc này mới hỏi: “Sao vậy, Hàn Thạch
huynh có việc gì à?”

Giang Sung định thần lại, ngồi xuống đối diện y: “Vì chuyện phát hành
‘phong hỏa phiếu’ ra dân gian mà Vương gia nói trên triều hội hôm qua,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.