SÁT PHÁ LANG - Trang 631

Trường Canh đặt một tay trên bản tấu của Cố Quân, bất tự giác vuốt ve nhè
nhẹ, trầm mặc chốc lát, sắc mặt bình thản nói: “Phiền huynh giúp ta thu
thập một chút dị nghị về phong hỏa phiếu trong triều, ai nói, nói khi nào,
nói gì, để ta xem xét chỉnh sửa phương án.”

Giang Sung kinh hãi – chỉnh sửa phương án thì cần gì “ai nói” và “nói khi
nào” , hắn không nhịn được nhờ ánh đèn măng-sông sáng suốt đêm nhìn
Nhạn vương một cái, mặt là trẻ tuổi, ánh mắt lại không một chút ngây ngô,
mới nhìn cảm thấy là một quý công tử nho nhã, song nhìn lại thì ánh mắt
không phải xuân phong hóa vũ, hơi lộ ra nét lành lạnh.

Nghe nói tiên đế lúc lâm chung phó thác tứ điện hạ cho Cố Quân, y lớn lên
ở phủ An Định hầu, Giang Sung chợt giật mình phát giác, thì ra điện hạ và
Hầu gia không giống nhau chút nào.

Giang Sung: “… Vâng.”

Trường Canh hơi gật đầu, đều là người thông minh, không cần giải thích
nhiều.

Chờ Giang Sung kinh nghi bất định đi rồi, Trường Canh mới khẽ thở ra một
hơi, y vốn ngủ không ngon, vất vả lắm mới thiêm thiếp ngủ gật một giấc
không mấy thoải mái, bị quấy nhiễu như vậy, chỉ sợ đêm nay không ngủ
nổi nữa, y liền đứng dậy thay huân hương trong phòng, đốt an thần tán của
Trần cô nương.

Trường Canh im lặng đứng một lúc trước an thần tán hất vào mặt, cơn ác
mộng căn bản không nhớ rõ nội dung ban nãy khiến ngực y đau như kim
châm, có người ngoài miễn cưỡng nhịn xuống không lộ ra – cảm giác này
rất giống vài lần hiếm hoi khi Ô Nhĩ Cốt phát tác.

Bởi thương thế của Cố Quân, Trần cô nương đi tùy quân, trước khi đi đặc ý
gọi y ra một góc, bảo y tăng thêm lượng an thần tán, có thể tĩnh dưỡng thì
hãy tận lực tĩnh dưỡng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.