SÁT PHÁ LANG - Trang 646

Trần Khinh Nhứ: “…”

Nàng đương nhiên biết Cố Quân đang nói đến ai, không thể trả lời, đành
mặc nhận.

Cố Quân hơi nhắm mắt – nhớ ra, kỳ thực Trường Canh không chỉ một lần
thờ ơ nhắc tới, can hỏa mạnh dễ ngủ không ngon, song y căn bản không để
tâm, chỉ cho là đứa trẻ này đi theo người của Trần gia học y đến trúng ma
chướng, từ sáng đến tối biến mình thành tiểu lão đầu mở miệng là dưỡng
sinh, nhưng thì ra… có nhiều nỗi khổ tâm như vậy.

Cố Quân: “Trường Canh đến mức độ nào rồi?”

Trần Khinh Nhứ nhất thời không lên tiếng.

Cố Quân: “Cô nói đi, bất kể thế nào ta đều chấp nhận được, chỉ cần ta còn
sống một ngày, y điên hay ngốc ta đều quản đến cùng.”

Trần Khinh Nhứ nói: “Điện hạ… điện hạ ý chí kiên định, tâm cảnh bình
hòa, nhiều năm qua Ô Nhĩ Cốt trên người chưa hề phát tác, chính y cũng
nắm rõ, so với người bình thường còn khắc chế hơn vài phần, chỉ là một
thời gian trước… ừm… ta đã dùng châm áp chế, Hầu gia không cần lo
lắng.”

Tuy nàng úp mở, nhưng Cố Quân lại nghe ra – vẫn luôn là tâm cảnh bình
hòa, không hề phát tác, ngoại trừ thời gian trước.

“Là vì ta.” Y ngỡ ngàng nghĩ, gần như xác chết vùng dậy mà đứng lên, nhất
thời hơi lảo đảo, sắc mặt như vừa bị đâm một nhát đao.

Sau đó y né tay Trần Khinh Nhứ muốn đỡ mình, thất hồn lạc phách mà đi,
tấm thép nẹp cứng ngắc làm y trông như thiết khôi lỗi sắp đốt cạn tử lưu
kim.

Trần Khinh Nhứ dừng chân tại chỗ giây lát, trên khuôn mặt trắng nõn là vẻ
nặng nề vô cùng, nàng không tự chủ được nhìn lại phương hướng kinh
thành – chim gỗ mấy hôm trước thả hẳn đã đến kinh, chỉ là… quyết định
nàng viết trong thư thật sự là đúng sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.