SÁT PHÁ LANG - Trang 811

“Không biết,” Cố Quân lắc đầu, “Xử lý trước rồi tính sau – có ai biết tiếng
phiên bang xì xà xì xồ đó không?”

Y vừa dứt lời, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng tập trung vào Nhạn
vương, Trường Canh cùng hai mươi mấy thân vệ vẻ mặt như gào khóc đòi
ăn này ngơ ngác nhìn nhau chốc lát: “Đều nhìn ta làm gì?”

Cát Thần ngạc nhiên hỏi: “Vương gia vậy mà cũng không biết nói tiếng
phiên bang à?”

Trường Canh chẳng hiểu gì sất: “… Ta đúng là có biết nói vài câu tiếng địa
phương Tô Châu, nhưng biết nói tiếng phiên bang bao giờ?”

Thì ra là hơn một năm nay, mọi người hoặc cảm thấy y khó lường, hoặc
cảm thấy y tâm cơ thâm trầm, hoặc chỉ đơn thuần cảm thấy y là người tài
ba, đều cho rằng bất kể gặp phải chuyện gì, y đều nên có biện pháp, cái gì
cũng nên biết một chút.

Đúng lúc này, Từ phó sứ bên cạnh đột nhiên nói: “Hạ quan kỳ thực biết
chút chút.”

Những ánh mắt vừa nhìn chằm chằm Nhạn vương tập thể dời đi – còn thêm
phần của chính Nhạn vương.

Từ Lệnh ho một tiếng, rốt cuộc không rụt rè, nói: “Không giấu gì Vương
gia, năm ấy Vương gia và Cố soái thủ cổng kinh thành, bá quan đi theo
Thánh thượng tới dưới cổng thành, hạ quan cũng chen thân trong đó, cảm
nhận được sự bách vô nhất dụng của thư sinh, song lục nghệ chưa thông, ra
trận giết địch hữu tâm vô lực, liền hạ quyết tâm học tiếng phiên bang, nếu
tương lai tái chiến, thân không thể mặc cương giáp, có thể đi theo làm tùy
tùng cho chúng tướng quân, làm chân sai vặt học tiếng, cũng coi như không
uổng kiếp này thác sinh vào tấm thân bảy thước.”

Câu cuối cùng nghe thật hùng hồn. Kỳ thực trong đoàn người này, trừ Từ
phó sứ ra, không phải người từng trải thì là quạ đen Huyền Thiết doanh, kẻ
gian trá, kẻ giảo hoạt, cước trình cực nhanh, giỏi liều mạng cũng giỏi giết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.