SÁT PHÁ LANG - Trang 832

Việc quân Tây Dương bên này chẳng hiểu gì không đề cập tới nữa. Lúc
nhận được chim gỗ truyền thư của Trường Canh, Chung Thiền lão tướng
quân thực sự giật nảy mình, thầm mắng kẻ điên này làm việc thật điên đảo.

Song Nhạn thân vương và An Định hầu đích thân tới, Chung Thiền và Diêu
Trấn một văn một võ hai đương gia Giang Bắc vô luận thế nào đều phải tự
mình đến đón.

Theo quy củ, Chung Thiền thi lễ bái bề trên: “Mạt tướng tham kiến Nhạn
vương điện hạ, Cố soái…”

Hai vị kia đều từng có duyên phận sư đồ với Chung Thiền, không ai dám
để ông bái, vội một trái một phải tiến lên đỡ dậy.

Ánh mắt Cố Quân vô tình lướt qua mu bàn tay Chung lão tướng quân, chỉ
thấy trên đó chi chít các đốm nâu, gầy đét như chỉ còn lại một lớp da, sự già
nua đập thẳng vào mặt.

Chung Thiền đã ngoài thất tuần, dẫu rằng lưng vẫn thẳng như xưa, tóc dù
sao cũng bạc trắng, khinh cừu mấy chục cân khó lòng kham nổi nữa, chỉ
mặc giáp mỏng tượng trưng.

Cố Quân nhìn ông, trong lòng nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Y từng vô cùng hâm mộ Chung lão tướng quân, hận không thể noi theo,
nhất tịnh từ bỏ quan vị lẫn tước vị, mai danh ẩn tích, lang bạt giang hồ,
chẳng ai tìm ra, thật là vui vẻ biết bao nhiêu.

Song y còn chưa kịp đi, thì Chung lão tướng quân đã quay về với thân xác
già nua, hai người một nam một bắc, cúc cung tận tụy phần mình, Cố Quân
cảm thấy mình như là nhìn thấy một vòng số mệnh quanh quanh co co trốn
không thoát vậy.

Chung Thiền ý tứ không rõ liếc nhìn Trường Canh, lại ngắm nghía Cố
Quân một phen, nói: “Sắc mặt Cố soái không tốt.”

Cố Quân cười nói: “Ta nhận hoàng mệnh, cam đoan đưa Nhạn vương và Từ
đại nhân hai vị khâm sai bình an vô sự về kinh thành, kết quả xuất sư vị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.