SÁT PHÁ LANG - Trang 85

Cố Quân đáng ghét chắp tay sau lưng, chưa thỏa mãn mà mở miệng bồi
thêm một nhát đao: “Thế tử, ta nói thật với ngươi vậy, Cố mỗ ở cái nơi quỷ
quái này kính cẩn chờ ngươi đã lâu, ngày ngày gặp ác mộng lo lắng ngươi
không đến – nếu ngươi không đến thì ta lấy cớ gì để dẹp sạch đám sâu mọt
ăn hoàng lương không làm việc? Đa tạ ngươi nhé!”

Thế tử người man trông có vẻ rất muốn lột da rút gân y. Cố Quân thấy hắn
đã tức sùi bọt mép, sự khó chịu vì bất lực với Trường Canh cuối cùng đã
lắng xuống, nở nụ cười lệ khí bức người.

“Kế hoạch thực kim, ha ha, có tài – không nhiều lời nữa, bắt lấy cho ta!”

Nói xong, Cố Quân dắt cương ngựa của Trường Canh: “Để điện hạ giật
mình, thần xin dẫn ngựa cho điện hạ.”

Trường Canh dùng hết toàn lực trợn mắt nhìn đối phương, nhưng mặc cho
ánh mắt y như kiếm, Cố Quân vẫn cứ đao thương bất nhập… giống như
trước giờ luôn không nghe thấy Thẩm tiên sinh kêu mình rửa bát vậy.

Trường Canh thấp giọng nói: “An Định hầu ngay cả tôi tớ cũng không dẫn
theo một người, đến nơi vũng cạn nước tù này mai danh ẩn tích, thật là
trăm phương ngàn kế quá vất vả!”

Trước kia dù tức giận chết đi được, y cũng không nhẫn tâm nói một câu
nặng lời với Thập Lục, lúc này một câu châm chọc ra khỏi miệng, đã tự
làm mình khó chịu muốn chết trước, tay nắm chặt dây cương đến tái xanh.

“Giận đến mức không thèm nhận mình nữa.” Cố Quân hơi phiền muộn
nghĩ bụng, “Phải làm sao đây?”

Y xưa nay giỏi châm lửa, đốt ai kẻ đó nổ, nhưng luôn không giỏi dập lửa,
mỗi lần muốn dàn xếp cho ổn thỏa, chẳng biết vì sao mà người ta ngược lại
càng phẫn nộ hơn.

Cố Quân cố gắng hạ giọng giải thích: “Do quân vụ, không thể cho điện hạ
biết thân phận, đã đắc tội nhiều. Trước kia bắt nạt tiểu điện hạ không ít,
mong rằng sau này trở về, điện hạ đừng mách Hoàng thượng…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.