SÁT PHÁ LANG - Trang 852

Chuyện muốn nghe ngóng cũng dần dần có manh mối.

“Tức là trước kia ngoài thành có rất nhiều Sở lưu dân, hiện tại không biết đi
đâu hết rồi, phải không… Vương… chưởng quầy, ngài cẩn thận một chút!”
Từ Lệnh vừa nói chuyện với chưởng quầy khách điếm, vừa hoảng sợ nhìn
chằm chằm Nhạn vương bên cạnh – Đây là một tửu quán nhỏ ở ngoại thành
Dương Châu, ông chủ là một tiêu sư đã nghỉ, họ Tôn, mặt mày dữ tợn, tính
tình hung hãn, khách nhân chọc hắn mất hứng, động chút là đuổi, cũng may
nhờ người này ủ rượu giỏi, lại có không ít khách giang hồ ghé tới, mới có
thể tiếp tục làm ăn trong cảnh chực chờ dẹp tiệm. Tôn lão bản không biết
hợp tính Nhạn vương chỗ nào, lúc này tửu điếm đã đóng cửa, Nhạn vương
nhất thời hứng khởi, khắc ngay tại đây cho hắn một tấm hoành, đang tự
mình trèo lên ghế treo trên cửa, cái ghế kia thiếu một chân, không ai đụng
mà còn tự lắc lư.

Tôn lão bản cười to nói: “Chưởng quầy nhà ngươi công phu rất giỏi, không
cần tiểu bạch kiểm ngươi lo lắng đâu – Hỏi thăm lưu dân làm gì? Hiện giờ
chó Dương chiếm đóng Giang Nam, nhiều người trôi giạt khắp nơi lắm,
chết một vùng cũng chẳng đáng gì.”

Từ Lệnh nói: “Nghe đâu Giang Bắc có mười vạn lưu dân mà, đông gia lệnh
cho hai ta đến ven bờ vận hà tra xét, muốn thu dung những lưu dân này
dựng xưởng làm thợ, lặn lội đường xa tới cũng không thấy mấy bóng
người, thế còn tìm ai đi làm đây?”

Tôn lão bản đã uống gần một cân rượu, mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng,
nghe vậy say khướt nhìn Từ Lệnh một cái, nhe hàm răng vàng khè cười
nói: “Sao, muốn moi tin từ ta?”

Từ Lệnh: “…”

Trường Canh nhận cây búa, nhanh nhẹn đóng đinh vào cửa tửu quán, nhảy
xuống, cái ghế dài ba chân từ đầu đến cuối không bị làm sao, cười lắc đầu –
Từ đại nhân này từ nhỏ không để ý đến chuyện bên ngoài mà đọc sách lớn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.