Chóp mũi Cố Quân như vẫn quanh quẩn mùi thuốc trong thâm cung, mũi y
đặc biệt thính, y cũng vui với việc thưởng thức đủ các mùi vị, hương son
phấn ngọt mà không ngán trên người mỹ nhân, hương cỏ cây thơm ngát
trong gió giữa hè, huân hương thảo dược tươi mát trên người thiếu niên
tuấn tú… Chỉ độc không thích mùi thuốc thang.
Đặc biệt là mùi thuốc ngột ngạt trong phòng khi cửa sổ đóng kín, nặng nề
mà xua không đi, như một vũng bùn, có thể kéo người ta vào.
Qua trận này, hai người sóng vai mà đi, đều lao tâm lao lực quá độ, chẳng
ai lên tiếng, đi thẳng ra ngoài cung, Thẩm Dịch mới không yên tâm hỏi:
“Mắt ngươi thế nào?”
Cố Quân lắc đầu.
Thẩm Dịch cũng không biết y lắc đầu nghĩa là “không sao” hay “chẳng ra
làm sao” , nghĩ ngợi một chốc, cảm thấy nhà Cố Quân cũng chẳng có ai
chăm sóc y, liền lệnh cho xa phu đi về hướng nhà mình.
Kinh thành vẫn chưa bỏ giới nghiêm, hai bên con đường đá không một
bóng người, vén màn xe lên chỉ nghe thấy tiếng bánh xe “lộc cộc” , Thẩm
Dịch mệt mỏi thở một hơi dài, đỡ ngọn đèn măng-sông hơi lắc lư trên đỉnh
đầu. Ngọn đèn kia chiếu ra một dải lớn bóng mờ trên mặt Cố Quân, dưới
đôi mắt y ẩn ẩn màu xanh, hai má hơi hóp vào, lên xe liền khoanh hai tay
trước ngực dựa thành xe nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không hỏi Thẩm Dịch
muốn lôi mình đi đâu.
Cho đến khi xe về tới nhà, Thẩm Dịch mới lay y dậy, chỉ có một lúc như
vậy mà Cố Quân cũng ngủ được thật, tích tắc khi mở mắt hơi mơ hồ, xuống
xe gió sớm thổi mới tỉnh táo lại, nheo mắt nhìn cổng lớn Thẩm phủ, nói:
“Vừa rồi ồn ào, hình như nghe ai nói một câu, Thẩm lão gia tử bị bệnh
rồi?”
Thẩm Dịch ho một tiếng, ở cửa cũng không tiện nói thật lắm, đành phải
nháy mắt cười.