SÁT PHÁ LANG - Trang 916

Trường Canh không nghe lời túm áo lôi y lại gần: “Tử Hi, vết thương đau.”

“…” Cố Quân vô cảm nói, “Tránh ra, ta không mắc lừa đâu.”

Lần này bị thương, Nhạn vương ở trước mặt y giống như hoàn toàn không
cần mặt mũi nữa, chỉ cần xung quanh không có người ngoài, động chút là
“Vết thương đau quá, hôn ta đi”.

… Đúng là chiều tật xấu gì liền sinh tật xấu đó, chỉ đâu đánh đó, tuyệt
không sai được.

Cố Quân dùng một ngón tay búng trán Trường Canh, sau đó quay người đi
thay quần áo.

Trường Canh nhìn chằm chằm y đi ra sau bình phong, bấy giờ mới nhón
một đóa hoa quế nhỏ, bỏ vào miệng nhấm nháp, sau đó tự mình chống gậy
gỗ đứng dậy, còn chưa thể thẳng lưng lắm, lê từng bước đến cạnh bàn, nhờ
chút mực sót lại làm ướt đầu bút, trải giấy bắt đầu viết tấu.

Đây thật sự là việc cần thể lực, chưa được một lúc, trán y đã rịn mồ hôi, đột
nhiên, bút bị rút từ phía sau, Trường Canh vừa quay đầu lại, đã bị một đôi
tay không phân bua gì lôi dậy bế lên giường.

Cố Quân nhíu mày nói: “Chuyện tày trời gì mà nhất định cần ngươi tự
mình viết luôn bây giờ? Nằm xuống, không được làm ẩu!”

Trường Canh thong thả giải thích: “Lần này đảng Lữ gia toàn bộ bị liên lụy,
Phương gia cũng không thể được lợi, chính là thời cơ tốt để thi hành tân
chính, ta tuy không ra mặt, cũng phải chuẩn bị sẵn sàng sự tình.”

Cố Quân ngồi bên giường: “Còn đang nghĩ chuyện đặc quyền tử lưu kim à?
Hoàng thượng sẽ không đồng ý đâu.”

“Ta cũng không định thật sự thực hiện,” Trường Canh nói, “Vẫn chưa đến
lúc – Ruộng đồng tịch thu ven bờ vận hà có thể an trí lưu dân, nơi gạo trắng
nước trong tốt nhất giữ lại trồng trọt, các chỗ khác dựng nhà xưởng, tiền để
thương hội của đám Đỗ công và triều đình mỗi bên bỏ một nửa, dựng nhà
xưởng không tính là sở hữu của thương nhân dân gian, tính là triều đình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.